Chương 191: “Ngươi cũng sẽ lựa chọn như vậy sao?”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đây là một bãi đất hoang vắng vẻ ngay cả một mảnh linh hồn cũng không có, bởi vì toàn bộ linh hồn ở đây đều đã trở thành tế phẩm của hư ảnh Quỷ Môn Quan rồi.
Ngụy Nhiễm nắm chặt đao Khoái Tuyết, xuyên qua những bức tường đổ nát.
Quán trà, quán rượu, xe hàng.
Bước chân Ngụy Nhiễm lúc nhanh lúc chậm nhưng cơ hồ đã đi khắp một vòng trấn Tiểu Lâm, vẫn không tìm được tung tích nào.
Cũng không chờ được cuộc tập kích nào.
Cuối cùng Ngụy Nhiễm ngừng lại, đứng ở trung tâm trấn Tiểu Lâm, một vùng đất trống bằng phẳng – vị trí ngưng tụ ảo ảnh quỷ môn quan lúc đó.
“Ra đi! Ngươi chẳng đợi được gì đâu!” Ngụy Nhiễm bỗng nhiên hô to.
Như có một làn gió nhẹ thổi qua, một bộ cẩm phục màu đen xuất hiện trước mắt Ngụy Nhiễm, dưới mái tóc dài buộc gọn là gương mặt uy nghiêm rất sâu xa của Ngụy Khứ Tật.
“Quả nhiên là ngươi đi theo đến!” Ngụy Nhiễm cười lạnh nói: “Lấy ta làm mồi nhử sao? Quả thật là chuyện mà ngươi có thể làm ra. Đáng tiếc đã bị người ta vạch trần rồi!”
“Điều đó chỉ có thể cho thấy ngươi là đồ phế vật, không đáng giá đế cho bọn chúng mạo hiểm!”
Ngụy Khứ Tật dường như chẳng thèm ngó đến, chỉ cứng rắn bỏ lại một câu như vậy, liền rời đi như gió lốc.
Ông ta giống như không muốn nghe câu trả lời mà chỉ cần biểu đạt ý nghĩ của mình mà thôi.
“Ngươi chẳng lẽ không phải là phế vật sao?” Ngụy Nhiễm nghiến răng, nắm chặt Khoái Tuyết: “Phụ thân của ta?”
Trở lại thành Phong Lâm, đưa Thẩm Nam Thất về nơi ở của hắn ta.
Ba huynh đệ đi đến điện đạo huân, sau khi chia đạo huân xong, liền chuẩn bị ai về nhà nấy.
“Tam ca, huynh không sao chứ?” Triệu Nhữ Thành hỏi.
“Ta không sao.” Khương Vọng miễn cưỡng nói: “Có thể là hôm nay biết được có quá nhiều sư huynh đệ bị mất mạng nên trong lòng có hơi bất an.”
“Trở về nghỉ ngơi cho tốt.” Lăng Hà vỗ vỗ bờ vai của hắn. Loại chuyện này cũng không thể an ủi gì khác. Trên con đường tu hành, bọn họ còn phải trải qua rất nhiều chuyện nữa.
Ra khỏi cửa lớn điện đạo huân, Lăng Hà liền trở về túc xá đạo viện, Triệu Nhữ Thành lại từ cửa lớn đạo viện về nhà, còn Khương Vọng lại trở về ngõ Phi Mã từ cửa sau đạo viện.
Ba huynh đệ liền giải tán.
Khương Vọng một mình đi về, lúc đến cửa sau, bước chân bỗng thoáng ngừng một chút.
Tinh thần vừa mới hoảng hốt, phế tích của trấn Tiểu Lâm giống như lại xuất hiện ngay trước mắt. Hắn còn thấy được, ở trung tâm trấn Tiểu lâm, xuất hiện một vòng xoáy đen tối cực lớn!
Lúc hắn tỉnh hồn lại, trước mắt là đệ tử đạo viện đang ân cần hỏi thăm.
“Không có gì, không có gì.” Khương Vọng liền nói.
Hắn lại cất bước đi về phía trước, bước chân như bay.
Là ảo giác sao?
Đêm khuya.
Doanh trại Thành Vệ quân.
Khoái Tuyết đặt ngang trên đầu gối, Ngụy Nhiễm ngồi một mình trong quân trướng, đưa lưng về phía trướng mành.
Bên trong trướng tối đen như mực, không đốt đèn.
Còn Triệu Lãng lại trực tiếp ngồi trên mặt đất bên ngoài quân trướng, một bên khác của trướng mành.
Trước mặt y đặt một chậu than đang cháy hừng hực, khiến cho mặt y đỏ lên.
Hai người cách nhau một tấm mành, ngồi đưa lưng về phía nhau.
Binh lính tuần tra mắt nhìn thẳng, dường như đã quá quen với một màn này rồi.
Nhìn qua có vẻ Triệu Lãng không định đi vào và Ngụy Nhiễm cũng không định đi ra.
Mỗi khi không thể kiềm chế được sát ý, Ngụy Nhiễm liền tự giam mình trong quân trướng.
Mà vào những lúc như vậy, Triệu Lãng cũng sẽ ngồi bên ngoài quân trướng.
Không biết đã bao nhiêu lần rồi.
Nhiều đến mức giống như đã trở thành một phần của đời người vậy.
“Ngươi cảm thấy ta có đáng thương không?” Cách mành trướng, Ngụy Nhiễm đột nhiên hỏi.
“Vì sao lại hỏi như vậy?”
“Chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến thôi. Từ trước đến giờ, ta một mình một đao tự mình đi từng bước, không có người thân cũng không có bạn bè.”
“Họ Ngụy kia không tính.”
“Ha ha ha” Triệu Lãng cúi đầu cười khẽ mấy tiếng, giống như cảm thấy bất đắc dĩ đối với một Ngụy Nhiễm khó khi giở tính trẻ con, lại có chút nghiền ngẫm.
“Ta đang nói nghiêm túc.” Ngụy Nhiễm bổ sung.
“Ta cũng đang cười rất chân thành đó.” Triệu Lãng lại cười nói: “Chẳng lẽ ta không phải là bạn của ngươi sao?”
Trong quân trướng im lặng hồi lâu, im lặng đến mức khiến người ta nghi ngờ không biết Ngụy Nhiễm có phải đã ngủ rồi không.
Sau đó mới có âm thanh tiếp tục vang lên: “Ngươi xem đi, ta luôn luôn quên mất những chuyện thế này, rồi cũng không để ý đến những người khác. Ta chỉ nhìn thấy chính mình, và đao của mình. Ta cho rằng ta và người đó không giống nhau, nhưng thật ra, có lẽ chúng ta đều là cùng một loại người.”
“Thiên tài chính là như vậy. Thiên tài không cần phải thấy những thứ mà người bình thường nhìn thấy, thiên tài tự có thế giới của mình.” Triệu Lãng nói: “Hơn nữa, trong mắt ta, hai người không giống nhau.”
“Ta mà là thiên tài gì chứ?”
“A, lời này của ngươi giống như đang nói ta chưa đủ nỗ lực. Ta còn chưa đủ nỗ lực sao, Ngụy Nhiễm?”
Lại một trận trầm mặc.
Chỉ có tiếng than cháy lách tách trong chậu.
Sau khi thở dài một tiếng, Ngụy Nhiễm lại hỏi: “Trước kia ta chưa từng nghĩ đến. Nhưng hiện tại có khi ta sẽ nhớ đến, chuyện năm đó… Có phải ta đã sai rồi không?”
Không cần hỏi lại, đương nhiên Triệu Lãng biết y đang nói đến chuyện gì.
“Thẩm Nam Thất có suy nghĩ của Thẩm Nam Thất. Nhưng mà ngươi cũng không sai, đó là lựa chọn tốt nhất. Tất cả cùng nhau chết, chi bằng ai có thể sống thì sống.” Triệu Lãng dừng một chút lại nói thêm: “Nếu là ta, có thể ta cũng sẽ lựa chọn như vậy.”
“Ngươi cũng sẽ lựa chọn như vậy sao?”
Cách trướng mành, ngồi đưa lưng về phía nhau. Đây giống như là phương thức thổ lộ tình cảm từ trước đến nay của bọn họ.
Bậc nhân vật luôn luôn thẳng tiến về phía trước như Ngụy Nhiễm cho đến hiện tại giống như chỉ có thể tìm đáp án nơi Triệu Lãng.
Triệu Lãng cười, hàm răng của y rất trắng, cười vô cùng rực rỡ: “Đương nhiên.”
…
Đây là một đêm vô cùng dài.
Cả đêm Khương Vọng đều bị vây quanh bởi tâm trạng bất an.
Chỉ cần hắn vừa nhắm mắt thì vòng xoáy đen đặc kia sẽ lại hiện ra ngay trước mắt hắn.
Vì không muốn ảnh hưởng đến An An, hắn thậm chí còn không thể lăn qua lộn lại.
Hắn lẳng lặng nằm ngửa trên giường, nhìn nóc nhà tối đen, cả đêm không chợp mắt.
Cho đến hừng đông, một sự biến hóa khiến cho hắn càng thêm hoảng sợ đã xảy ra.