Chương 192: Tiếng tim đập
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cây nến đen bên trong Thông Thiên cung bỗng nhiên nảy lên.
Nó điên cuồng nhảy loạn, giống như nó đã xuất hiện linh tính và sau đó bày ra dáng vẻ kinh sợ một thứ nào đó vậy.
Mà vào lúc đó, đạo mạch chân linh của hắn, Triền Tinh Linh Xà lại cuộn thành một cục ở phía xa xa, giống như đang run rẩy.
Thông Thiên cung là điểm dừng chân đầu tiên của đạo mạch đại long, là nơi khởi đầu của mọi sự huyền bí, linh giác tất nhiên sẽ chịu ảnh hưởng.
Lúc này bên trong Thông Thiên cung truyền đến tín hiệu không ổn như thế, hắn lại hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ còn một loại bản năng, bản năng sợ hãi.
“Đổng sư! Ta nghi ngờ Bạch Cốt Đạo đã có hành động! Ngày hôm qua sư huynh Thẩm Nam Thất lúc rời khỏi sơn mạch Kỳ Xương đã bị tập kích, đối phương không hề trực tiếp giết Thẩm sư huynh mà quyết định vây đánh viện binh.
Sau đó ở trấn Tiểu Lâm, có một đội ngũ đến cứu viện trước đó đã bị mất tích, sau khi tìm hiểu ghi chép nhiệm vụ một chút thì biết được đó là mấy sư huynh. Tu sĩ đạo viện đang bị nhắm đến, một loạt sự kiện này tuyệt đối không phải là tình cờ!
Liên hệ với sự kiện núi Ngưu Đầu… Bạch Cốt Đạo đã bắt đầu hành động!”
Đổng A trầm ngâm một lúc lâu: “Ngươi đi về trước đi. Chuyện này không được truyền ra ngoài, nhớ không được rút dây động rừng.”
Khương Vọng lầm bầm nói: “Đổng sư, lòng ta rất bất an, giống như có chuyện gì đó không tốt sắp xảy ra vậy. Bọn chúng đang làm gì, bọn chúng muốn làm gì chứ?”
Hắn không thể miêu tả sự biến hóa bên trong Thông Thiên cung, bởi vì không thể mở Thông Thiên cung ra để cho Đổng A xem được.
“Tâm ngươi loạn rồi, về trước nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Ngài nhất định phải cẩn thận!” Sự cấp bách trong lòng khiến cho Khương Vọng nói năng có chút luống cuống, hắn nghĩ đến tất cả những người có thể nghĩ đến, vì thế không hề che giấu rất nhiều những chuyện mà hắn đã trải qua: “Thánh nữ Bạch Cốt Đạo rất mạnh, nhưng mà trong giáo của bọn chúng còn có người mạnh hơn khiến cho nàng ta phải kiêng dè. Ngài có thể liên hệ Quý tư thủ của Tập Hình Ti, ông ta chắc hẳn đang ở gần thành Vọng Giang. Còn có thể liên hệ thủy phủ Thanh Hà, đúng, thủ quân Thanh Hà vô cùng mạnh. Chúng ta có minh ước mấy trăm năm với thủy phủ Thanh Hà, ông ấy nhất định sẽ đồng ý giúp đỡ…”
“Đủ rồi, ngươi bình tĩnh một chút đã!” Đổng A ngăn hắn lại: “Chuyện không nghiêm trọng như những gì ngươi nghĩ đâu, dù trời có sập xuống thì cũng không tới phiên ngươi đi chống đỡ.”
“Nhưng mà… Nhưng mà…” Khương Vọng dựng tóc gáy.
Hắn đồng thời đang không ngừng nói với chính mình, muốn bình tĩnh lại. Dùng đạo tâm mài giũa đã lâu để trấn áp tâm tình.
Hắn đã từng đối mặt với sinh tử, cũng đã từng trải qua khảo nghiệm. Với tâm tính của hắn, đáng lẽ ra không thể hoảng sợ như vậy.
Có lẽ cây nến đen trong Thông Thiên cung kia đã “lây” cho hắn.
Tâm tình là thứ có thể truyền sang, hơn nữa ở một nơi bí ẩn như Thông Thiên cung, lại thêm cây nến đen đó có liên hệ chặt chẽ với hắn như vậy.
Nhưng mà, nếu như cây nến đen này là bảo vật tự có linh tính thì vì sao nó lại hoảng sợ như vậy?
“Không nhưng nhị gì cả. Chuyện này ta tự có sắp xếp.” Đổng A nói.
Khương Vọng vẫn không thể an tâm, không nhịn được hỏi: “Núi Ngưu Đầu ngài đã đến điều tra hay chưa? Bên phía Phương Hạc Linh có thu hoạch gì hay không?”
Thấy hắn càng nói càng không phù hợp, Đổng A cau mày nói: “Bên phía Phương Hạc Linh, Tập Hình Ti đang điều tra, có Tiêu giáo tập trông coi, sẽ không xảy ra vấn đề gì.”
“Còn nữa, về những chuyện về Bạch Cốt Đạo. Ta đã thông báo cho Ngụy Khứ Tật, hơn nữa cũng đã báo lên triều đình. Cấp độ của chuyện này không phải là thứ mà ngươi có thể nhúng tay vào, ta chỉ có thể nói như vậy thôi.”
Đổng A hiếm thấy trấn an một câu: “Về nhà ngủ một giấc thật ngon đi. Yên tâm, bất luận phải đối mặt với kiếp nạn gì, đều sẽ qua thôi.”
Đều sẽ… qua sao?
Đúng lúc này, có đệ tử đạo viện ở ngoài cửa nói: “Đổng viện trưởng, Tống viện trưởng mời ngài qua, nói là có một đơn thuốc cổ, cần ngài hỗ trợ cùng nghiên cứu.”
“Biết rồi, ta qua liền đây.”
Đổng A đáp lời người bên ngoài, đứng lên, nhìn thật sâu vào mắt Khương Vọng, nói: “Ngươi đi về trước đi.”
…
Khương Vọng chỉ có thể mạnh mẽ đè ép sự bất an xuống, những chuyện hắn có thể làm đều đã làm rồi.
Đúng như những gì Đổng A nói, chuyện khác hắn cũng không thể nhúng tay vào được.
Rời khỏi viện của Đổng A, cây nến đen kia vẫn đang nhảy lên nhảy xuống bên trong Thông Thiên cung.
Thình thịch thình thịch, thình thịch thình thịch…
Giống như tiếng tim đập.
Vô vật vô ngã, cố vô sinh vô diệt
(Bạch Cốt Vô Sinh Kinh)
Khương Vọng bước chậm, cố hết sức áp chế sự bất an, tất nhiên hắn tin tưởng, cũng chỉ có thể tin tưởng Đổng A.
Dưới sự xao động của Thông Thiên cung, hắn nỗ lực giữ vững bình tĩnh.
Đi đến túc xá nội môn, chào hỏi Lăng Hà. Liên tục dặn dò y cẩn thận, nhưng lại không biết cụ thể nên nhắc y cẩn thận thứ gì.
Lăng Hà nhìn thấu hắn có điều gì đó không đúng, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đệ tử đạo viện liên tục bị ngộ hại cho nên khiến cho hắn cảm thấy bất an.
Y khuyên Khương Vọng không nên nghĩ nhiều, tỏ vẻ trong khoảng thời gian sắp đến sẽ không nhận nhiệm vụ nữa, để cho hắn về nhà nghỉ ngơi mấy ngày cho khỏe. Chuẩn bị chào đón năm mới.
Cuối cùng y còn vỗ vỗ bả vai Khương Vọng, cười nói: “Lão Hổ sẽ về sớm thôi, hay là chúng ta cùng nhau uống rượu, cùng nhau ăn tết đi!”
Lời này quả nhiên khiến cho Khương Vọng nở nụ cười.
Không có chuyện gì tốt đẹp bằng mọi người cùng nhau đoàn tụ.
“Đúng! Cùng nhau uống rượu.”
Khương Vọng rời khỏi túc xá, chuẩn bị về nhà.
Hôm nay hắn không trực tiếp rời đi từ cửa sau mà lại đi cửa trước. Bởi vì muốn vòng một vòng, ghé ngang nhà Triệu Nhữ Thành, nói với Triệu Nhữ Thành mấy câu xong mới về nhà.
Hắn chỉ vì bất an trong lòng nên muốn nói chuyện với bọn họ một lúc.
Nhưng thật ra cũng chẳng có gì cụ thể để nói. Đơn giản chỉ là mấy câu chú ý an toàn, tránh xa nguy hiểm mà thôi. Nhưng hắn thậm chí cũng không rõ nguy hiểm có thể đến từ đâu, tất nhiên lại càng không biết lẩn tránh nó như thế nào.