Chương 197: “Hôm nay tiên sinh muốn ăn cái gì?”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đỗ Như Hối lại cười nhẹ.
“Nếu Diệp Lăng Tiêu không hợp tác với ngươi, thì ta có gì sợ? Chỉ bằng ngươi, một bộ xương khô lưng còng già yếu trong mộ! Cho dù có hư ảnh Quỷ Môn quan này, lại thêm Bát Quỷ Tỏa Long trận, nhưng sao có thể làm khó dễ ta được?”
“Ha ha ha ha.” u Dương Liệt cũng đang cười: “Lão phu không cần giết ngươi. Ngươi chỉ cần xem Phi Lai Phong này có giữ được hay không!”
Đỗ Như Hối ngừng cười: “Ta không tin ngươi tốn công tốn sức như vậy, chỉ vì một Phi Lai Phong.”
Đầu lâu khói đen to lớn kia kêu cạc cạc quái dị mà nói: “Vậy ngươi đoán xem, lão phu làm như vậy vì điều gì?”
“Không đoán.” Đỗ Như Hối trả lời rất nhẹ nhàng, mở hai tay ra, tóc đen bay loạn: “Ta tới hỏi ngươi!”
Bóng đen nổi lên, tám quỷ cùng xông đến!
…
Không biết qua bao lâu, Khương Vọng đứng dậy.
Cho dù cố gắng thế nào, hắn cũng không trấn an được đạo mạch chân linh của mình, càng bất lực với cây nến đen không rõ lai lịch kia.
Hắn không có cách nào xóa đi bất an trong lòng. Nhưng mặt khác, lời hứa hẹn của Đổng A chèo chống hắn.
Phóng tầm nhìn ra toàn bộ thiên hạ, mặc dù Trang Quốc là quốc gia nhỏ, nhưng lực lượng của cơ quan quốc gia không thể khinh thường.
Một khi thật sự đáp trả, tà giáo yên lặng mấy trăm năm như Bạch Cốt Đạo, có lẽ không lật nổi sóng gió gì.
Huống chi, vào thời kỳ lập quốc, Trang Quốc đã đánh một trận chiến ác liệt với Ung Quốc, đồng thời giành được thắng lợi. Nhiều năm như vậy, trong sự nhằm vào căm thù của Ung Quốc mà vận mệnh quốc gia vẫn vững chắc, thực lực không thể khinh thường.
“Tai ương sắp đổ xuống... Đổng viện trưởng và Ngụy thành chủ đều là cường giả, ti thủ quận Thanh Hà - Quý Huyền ở ngay gần đây, cách Thanh Hà không xa. Mấy trăm năm minh ước, Thanh Hà phủ quân sẽ không ngồi nhìn một khu vực thành trì của Trang Quốc bị hủy diệt.”
“Hơn nữa, lần trước ở Ngọc Hành Phong, Bạch Liên đã từng nói, Trang Quốc có một cường giả có thần thông Chỉ Xích Thiên Nhai. Một khi thành Phong Lâm xảy ra chuyện, ông ta có thể chạy tới trong nháy mắt. Còn có thành Vọng Giang và thành Tam Sơn gần đây...”
“Đúng rồi, thành chủ Đậu Nguyệt Mi nắm giữ thần thông Bàn Sơn, chiến lực rất mạnh, nàng sẽ không ngồi nhìn mặc kệ thành lân cận gặp tai họa.”
Khương Vọng phân tích một cách lý trí, xem xét hết thảy mọi nhân tố có lợi.
Nhìn lại từ kết luận, có tỉ lệ lớn là hắn buồn lo vô cớ.
Nhưng loại cảm giác bất an kia rất ương ngạnh cố chấp, không thoát khỏi được.
Hắn dứt khoát không quản nữa, tiếp tục đi ra ngoài viện.
Nói chuyện phiếm vài câu với Nhữ Thành, rồi đi mua chút đồ ăn ngon cho An An, sau đó về nhà đi. Hắn nghĩ.
Sau đó hắn nhìn thấy Đường Đôn. Ở cửa Đạo viện.
“Đường Đôn!” Khương Vọng gọi.
Lúc đó, Đường Đôn mặc áo ngắn, quần bông, đang nhìn thật kỹ đôi sư tử bằng ngọc kia.
Nghe thấy tiếng, hắn ta giật nảy mình, ngốc nghếch xoay hồi lâu, mới nhìn thấy Khương Vọng.
“Khương tiên sinh...” Hắn ta gọi.
Khương Vọng đã nói rất nhiều lần, nói hắn ta không cần gọi tiên sinh nữa. Hắn tự nhận không có tư cách làm tiên sinh. Nhưng trên chuyện này, Đường Đôn rất cố chấp.
Tuy rằng bình thường, hắn ta xưng hô trong âm thầm thế nào cũng không quan trọng, nhưng gọi như vậy ở gần cổng lớn của Đạo viện, nếu bị giáo tập nào nghe thấy, không tránh được bị cười một lát. Nếu như vừa lúc là giáo tập Tiêu Thiết Diện...
Khương Vọng thề rằng hắn tuyệt đối không muốn sao chép Đạo Kinh nữa.
“Ngươi làm gì ở đây?” Khương Vọng vội vàng hỏi.
Đường Đôn cười một tiếng ngu ngơ: “Sang năm ta muốn tới đây tu hành, ta đến xem thôi.”
Có lẽ chính hắn ta cũng thấy như vậy không ổn lắm, vô ý thức lại xưng hô “ta”.
“Ngươi biết rằng sang năm ngươi nhất định có thể thi đỗ sao?” Khương Vọng cố ý nói đùa.
“Sao không thể?” Đường Đôn vội la lên: “Tiên sinh, ngươi là người lợi hại nhất nơi này! Khôi thủ gì đó! Ta học với ngươi, sao có thể không thi đỗ?”
May mà trời đông giá rét, không có ai ngắm sư tử bằng ngọc ngoài cửa lớn Đạo viện, nếu không Khương Vọng thật sự muốn chặn miệng hắn.
Có nhiều sư huynh trong Đạo viện như vậy, một đệ tử nội môn năm thứ nhất chưa đến siêu phàm như hắn, làm sao dám nói mình lợi hại nhất? Nếu lời này truyền ra, chỉ sợ không thiếu được tranh chấp.
Hết lần này tới lần khác, Đường Đôn còn chững chạc đàng hoàng, hoàn toàn không giống dáng vẻ nói đùa.
“Được, được, được, đừng nhìn nữa. Trở về cùng ta đi.” Khương Vọng hùa theo.
Đương nhiên, kỳ thật, hắn cũng biết, lấy thực lực bây giờ của Đường Đôn, trên cơ bản, hắn ta mười phần chắc chín sẽ vượt qua kiểm tra ngoại môn, không phải không có cơ hội vào cửa trước cuối năm sau.
Hán tử kia có căn cơ vững chắc, lại chịu được khổ. Từ trước đến nay, hắn ta chưa từng cắt giảm lời nhắn nhủ tu hành của Khương Vọng.
“Hôm nay tiên sinh muốn ăn cái gì? Ta đi chợ bán thức ăn rồi mua.” Trên đường, Đường Đôn rất ân cần.
Quế Hương trai mà An An thích cách cổng lớn của Đạo viện không quá xa, Khương Vọng vừa mua mấy phần bánh ngọt, vừa nói: “Hôm nay ngươi không cần xuống bếp, chờ An An tan học, chúng ta tìm tửu lâu tốt một chút, ăn một bữa xa xỉ.”
Không cần vất vả xuống bếp, Đường Đôn lại có hơi mất mát: “Vậy thì lại lãng phí tiền.”
Khương Vọng bật cười: “Sau này, ngươi cũng sẽ trở thành tu sĩ, có được lực lượng siêu phàm. Người siêu phàm, siêu phàm thoát tục. Không thể quá để ý đến tiền.”
“Tu sĩ siêu phàm cũng phải ăn cơm.” Đường Đôn không phục lầm bầm một câu.
Người thành thật có sự cố chấp của người thành thật, nhưng hắn ta không biết, đến cảnh giới nhất định, tu sĩ thật sự không cần ăn cơm. Dù bây giờ Khương Vọng là chỉ là tu sĩ Chu Thiên Cảnh, nhưng hắn đã không có nhu cầu quá lớn đối với cơm canh. Xây dựng vòng tuần hoàn tiểu chu thiên thành công, đạo nguyên sinh sôi không ngừng đã đủ chèo chống cung cấp cần thiết cho thân thể. Hiện tại, sở dĩ hắn còn không ngừng ba bữa cơm, chủ yếu chỉ vì thỏa mãn miệng của mình, hơn nữa, hắn đã hình thành một loại thói quen như vậy qua nhiều năm.
“Vì sao ngươi muốn tu hành?” Nghĩ đến sang năm, Đường Đôn sẽ vào Đạo viện, làm ‘Tiên sinh’ trên danh nghĩa của hắn ta, Khương Vọng hỏi.