Chương 198: Người đôn hậu, cũng chân thành
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đường Đôn đàng hoàng nói: “Trước kia ta làm bổ khoái, đã muốn có năng lực bảo đảm sự bình an cho mọi người đấy. Ta không nghĩ tới làm chuyện gì khác. Ta không biết làm, chỉ biết một số kỹ năng. Nhưng Nữu Nhi... sự việc Nữu Nhi kia, ta biết ta không làm được gì... ta chỉ có thể bắt kẻ trộm trên trấn, nhưng lại không thể bảo đảm sự bình an cho mọi người.”
Hắn ta nói: “Chờ ta cũng lợi hại như Khương tiên sinh hiện tại, ta lại về trên trấn làm bổ khoái!”
Tu hành không phải chuyện gì quá cao thượng, nó chỉ là một từ ngữ trung tính, đại biểu cho quá trình người tu hành thăm dò cực hạn của bản thân.
Có người tu hành vì mạnh lên, có rất nhiều vì lộ ra vẻ siêu phàm trước mặt người khác, hơn người khác một bậc. Có rất nhiều bởi vì thù hận, tham lam, đòi hỏi, cũng có người thật sự có lý tưởng của chính mình.
Đây đều là những thứ mà con người có. Từ bản chất dục vọng tới nói, có lẽ những điều đó không phân chia cao thấp.
Vào lúc ban đầu, “lý tưởng” là từ ngữ cao hơn hết thảy.
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, hiện tại nó luân lạc tới mức luôn bị những người đi trước chế giễu.
Nó gần như bị vạch ngang bằng với dối trá, làm bạn với suy nghĩ viển vông.
Nhưng đây không phải vấn đề của lý tưởng. Chỉ là lý tưởng thường thường bị lấy làm áo ngoài của những người đi trước.
Mặc đến hôi thối rồi, thế là bị vứt bỏ.
Khương Vọng im lặng một lát, không nói gì thêm. Chỉ phân phó nói: “Ngươi đi ký túc xá Đạo viện gọi Lăng Hà đi, vừa rồi ta không nghĩ tới, nếu chúng ta đi tới tiệm ăn, thì gọi mọi người nhau đi, náo nhiệt một chút trước năm mới.”
“Được rồi!” Đường Đôn có việc có thể làm, vô cùng tích cực, nâng bước chân chạy về hướng Đạo viện.
Khương Vọng quay người đi, chuẩn bị nhân tiện đi gọi Triệu Nhữ Thành.
Đúng lúc này, hắn cảm thấy bầu trời lay động mạnh một lần.
Răng rắc!
Mảnh đất sau lưng hắn, vỡ ra một khe hở lớn! Dưới đáy khe hở, dung nham cực nóng đang phun trào.
Người đi đường trên đường cái kinh hoàng kêu thảm, lỡ tay không kịp tự cứu, hoảng hốt chạy bừa bốn phía.
Khương Vọng đột nhiên quay lại, trông thấy Đường Đôn rơi xuống, vung loạn tay chân!
Hắn vội vàng lao đến, vượt qua thân hình Đường Đôn. Được hai hơi giảm xóc, đâm một kiếm vào vách đá, hắn trở tay giũ ra một dây leo rắn, kéo lại Đường Đôn trước khi hắn ta bị dung nham tương nuốt vào.
Ầm! Ù ù!
Hai người ở trong khe, không nhìn thấy tình huống bên ngoài, nhưng có thể biết rõ ràng một sự thật ——kẽ đất đang lan tràn càng ngày càng nhiều!
Đường Đôn bị treo trên con sông dung nham, lập tức hô to.
m thanh của hắn ta bị che giấu trong âm thanh đất nứt ầm ầm, nhưng Khương Vọng nhìn ra được khuôn miệng của hắn.
Hắn đang gọi ——
“An An sư tỷ!”
Hai người cùng được Khương Vọng chỉ điểm tập võ, An An ầm ĩ coi mình là sư tỷ, Đường Đôn cũng nghe nàng.
Mặc dù vị “sư tỷ” này, còn cần hắn ta đưa đón đi học.
Giờ này khắc này, khi bất ngờ gặp phải biến cố lớn, hắn ta muốn Khương Vọng từ bỏ mình, đi cứu An An.
Trên thực tế, đây cũng là quyết định của Khương Vọng, Đường Đôn chỉ gắng sức làm cho hắn không áy náy.
Nếu như chỉ có một khe đất đột nhiên mở ra, Khương Vọng còn có thể bảo vệ được Đường Đôn. Nhưng loại tai họa này đã lan đến toàn thành, ngay lúc này, hắn chỉ có thể cân nhắc Khương An An.
Tay Khương Vọng mượn lực vung lên một cái, ném Đường Đôn ra khỏi khe đất, rồi không đoái hoài đến hắn ta nữa, cả người dựa thế xông ra.
Thân thể thành một luồng sáng, xuyên qua toàn thành trong chớp mắt, xông vào Minh Đức Đường!
Đây là bí thuật hắn có được từ ngọn nến đen, Bạch Cốt Độn Pháp. Dùng tuổi thọ lấy lòng Bạch Cốt Tôn Thần, tạm thời xuyên qua âm dương!
...
Năm Vĩnh Thái thứ mười bốn, lịch Trang Quốc, thành Phong Lâm quận Thanh Hà.
Địa long xoay người (động đất), mặt đất nứt ra.
Vô số người chết và bị thương, thảm cảnh nhân gian.
Mặt đất đang nứt ra, từng khe đất lớn giống như miệng lớn của ác thú, cắn nuốt đám người không kịp trở tay.
Mà những người kia đều sẽ bị dung nham “tiêu hóa”.
Người đi đường chạy, kêu khóc, lại chẳng thể làm gì.
Trên thực tế, một cảnh này không chỉ phát sinh trong thành Phong Lâm, mà phát sinh trong toàn bộ thành vực Phong Lâm!
Các trấn các thôn, gần như tất cả mọi nơi trong khu vực.
Phạm vi lớn như thế, đất nứt kinh khủng như vậy, trước đó phía quốc gia lại không hề phát hiện ra!
Điều này cũng khiến cho số lượng người chết và bị thương thảm thiết nhất toàn bộ khu vực thành Phong Lâm kẻ từ khi Trang Quốc lập quốc đến nay.
Trước khi khe đất đầu tiên xuất hiện, trong phủ thành chủ, Nguỵ Khứ Tật đã có phản ứng.
Ông ta nhanh chóng đưa ra đánh giá, đây là một tai hoạ ngập đầu lan tràn toàn bộ khu vực thành Phong Lâm!
Nguỵ Khứ Tật đứng trong phủ thành chủ, mắt nhìn về phía trụ sở của Thành Vệ quân, nơi đó có huyết mạch chí thân của ông ta, con của ông ta.
Nhưng ông ta chỉ liếc mắt một cái.
Mà gió lốc cuốn lên từ sau người, ông ta đã đứng ở trên không thành Phong Lâm!
Đây là lựa chọn của ông ta.
Tai họa loại cấp bậc này, ông ta phán định hẳn là họa do người làm. Nếu có thể kịp thời tìm tới đầu nguồn chế tạo tai hoạ này, có lẽ còn có thể vãn hồi một chút gì đó.
Ông ta ở trên không trung, xông lên chỗ càng cao hơn, ông muốn dẫn đường gió lốc trên cao hơn, trợ giúp ông ta mở rộng cảm giác đến cực hạn.
Nhưng vừa lúc này, ông ta nhìn thấy một đôi mắt.
Một đôi mắt chỉ có tròng mắt trắng.
“Khặc khặc khặc khặc, toàn bộ khu vực thành Phong Lâm này, đừng ai nghĩ đến chuyện chạy trốn!”
Một nắm đấm giáng xuống từ trên trời, đánh ông ta rớt xuống không trung bằng một quyền!
Ầm!
Cả người Nguỵ Khứ Tật bị đánh vào trong khe đất.
Đồng thời, người này nói chuyện vô cùng có kỹ xảo, vừa lên tiếng đã định tính hành vi bay lên không của Nguỵ Khứ Tật là chạy trốn.
Hành vi tổ chức cứu viện quy mô lớn trong toàn bộ thành Phong Lâm gần như tán loạn trong nháy mắt.
Ngay cả thành chủ cũng lựa chọn chạy trốn, tu sĩ bình thường nào còn có ý chí chiến đấu?
Lúc này, Nguỵ Khứ Tật đã không chú ý được quá nhiều.
Gió lốc điên cuồng đẩy ra dung nham, ông ta cưỡi gió mà lên.
Giọng nói của ông ta rất kinh ngạc: “Đổng A ở đâu? Sao lại có tu sĩ Ngoại Lâu Cảnh?”