Chương 201: “Ngươi là thứ gì?”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Phương Hạc Linh luôn không rửa sạch được hoài nghi trên người, mà vẫn vững chắc như núi.
Đổng A không động đến gã, tránh đánh cỏ động rắn. Tập Hình Ti không có cách nào động đến gã, vì không đủ chứng cứ, Đạo viện giữ gìn. Mà Bạch Cốt Đạo dùng gã để cố ý lẫn lộn tầm mắt.
Tiêu Thiết Diện hoàn toàn không biết thủ đoạn trong đó, hoàn toàn bảo vệ cho gã với trách nhiệm của giáo tập đối với học sinh, thậm chí cứu gã ra khi tai họa trên mặt đất đến gần trước mắt.
Với ông ta, đây là chuyện đương nhiên.
Mà bởi vì tin tức không ngang nhau, từ đầu đến cuối, ông ta chưa từng phòng bị Phương Hạc Linh.
Lại không ngờ được bởi vậy mà mất mạng.
Năm đó, ông ta bốn mươi mốt tuổi.
...
Hoàng A Trạm nhìn một cảnh này, mí mắt không ngừng nhảy.
Hắn ta rất chán ghét Tiêu Thiết Diện.
Đó là giáo tập nghiêm khắc nhất trong toàn bộ Thành Đạo viện, không có học viên nào không ghét ông ta.
Nhưng họ cũng không dám ngang nhiên chống đối thôi.
Đúng vậy, hắn ta muốn hành hung Tiêu Thiết Diện một trận. Đánh cho ông ta mặt mũi bầm dập, đánh cho ông ta không dậy nổi khỏi giường, đánh càng thảm càng tốt.
Nhưng giết ông ta?
Hoàng A Trạm chưa từng nghĩ tới.
Tiêu Thiết Diện rất đáng ghét, nhưng ông ta cũng là giáo tập nghiêm túc nhất, giáo tập có trách nhiệm nhất.
Bất kể là ai, bất kể thời điểm nào, cho dù nghi vấn gì, đi tìm ông ta, ông ta tuyệt đối sẽ không giải đáp qua loa.
Mặc dù có lẽ ông ta sẽ mắng ngươi đần, có lẽ sẽ dùng thước đánh ngươi, có lẽ sẽ cốc đầu của ngươi, thậm chí sẽ treo ngươi lên thị chúng.
Nhưng Tiêu Thiết Diện, ông ta chưa từng có ý xấu.
Ông ta thật sự muốn tốt cho các học sinh.
Cho dù không thích phương thức dạy học của ông ta thế nào đi chăng nữa, cũng không thể phủ định dụng tâm lương khổ của ông ta.
Nhưng ông ta đã bất ngờ chết như vậy, khi ông ta chuẩn bị trở về Đạo viện triệu tập học sinh cứu nạn, bị một học sinh khác mà ông ta tự tay cứu ra giết chết.
Đây là thói đời gì?
“Lão Hổ nói không sai, con mẹ nó, ngươi thật là một kẻ rất đáng ghét!”
Hoàng A Trạm nhìn Phương Hạc Linh, vung tay lên, hai viên diễm đạn bắn ra, cả người theo sát phía sau, phát động công kích.
“Ngươi là thứ gì?” Phương Hạc Linh lạnh lùng đáp lại, nâng tay ngưng ra Hoả Diễm Đao, cất bước lên trước rồi chém.
Hai viên diễm đạn trao đổi trong nháy mắt, bỗng nổ tung trước khi tới gần Phương Hạc Linh!
Thấy hoa mắt, trong tia lửa đầy trời, Hoàng A Trạm giơ cao Hoả Diễm Đao, giáng xuống từ trên trời.
Phương Hạc Linh đặt ngang đao đối mặt.
Bởi vì có đạo nguyên duy trì, hai thanh Hoả Diễm Đao giao đấu, lại phát ra âm thanh leng keng.
Trong lúc vội vàng, Phương Hạc Linh bị chém lui nửa bước, Hoàng A Trạm đạp một phát, đạp cả người gã bay ra xa mấy trượng.
Điểm rơi là một khe hở nứt ra ngay trên đất, gạch xanh đã vỡ, đường đi đang lún xuống.
Phương Hạc Linh chống mặt đất bằng một tay, mượn lực vùng lên, mới phóng người lên, đối mặt với Hoàng A Trạm một lần nữa.
Trong lòng gã vô cùng khiếp sợ!
Trong đám người Khương Vọng, người gã để ý nhất là Khương Vọng, kiêng kỵ nhất là Đỗ Dã Hổ tính tình dữ dằn.
Nhưng đối với Hoàng A Trạm, mặc dù hắn ta là sư huynh khóa trước, gã lại chưa từng từng để mắt đến. Một thằng cha cười đùa tí tửng cả ngày, không phải nịnh nọt chính là ngốc nghếch tìm đường chết, có gì đáng được coi trọng?
Nhưng gã chưa từng nghĩ đến, dưới sự tấn công của hắn ta, mình gần như bất lực đánh trả!
Tay Hoàng A Trạm cầm Hoả Diễm Đao, cách khe đất đối đầu với Phương Hạc Linh.
Đúng vào lúc này, bọn họ chợt nghe thấy một âm thanh mờ ảo.m thanh kia như ca hát như ngâm vịnh, trong tiếng đất nứt ầm ầm và tiếng kêu khóc rung trời, nó vẫn truyền khắp toàn bộ khu vực thành một cách rõ ràng.
“Thiên địa vô tình, quân ân không tìm được, thân ân không còn nữa, sư ân đã thành thù!”
"Ngũ luân vô thường, thất tình nhập diệt! Giẫm ta Sinh Tử Môn, khoác ta Hắc Bạch Căn."
Theo giọng nói đang to dần, một bóng người đơn độc đứng trên không trung.
Nhị trưởng lão Bạch Cốt Đạo, Lục Diễm!
Quần áo, thân hình của lão… mọi thứ trên người lão đều bị xem nhẹ, chỉ có đôi mắt chỉ còn tròng trắng càng lúc càng sáng.
"Sát ngã cựu thời ý, độ ngã khứ thời nhân!"
Tu sĩ tu vi đến trình độ nhất định có thể cảm nhận được tất cả hồn linh đã chết đi của cả thành vực Phong Lâm, bao gồm những tâm tình tiêu cực, nỗi kinh hoàng trước cái chết, sự oán hận khi đối mặt với tử vong… đều phảng phất tụ tập về một nơi.
Tất cả những ai nhìn thấy cảnh này đều biết rõ.
Tai họa… hiện tại chỉ mới là bắt đầu!
…
Tiếng gào thét, dường như là thứ gì đó gào thét từ nơi sâu thẳm.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, Ngụy Khứ Tật đạp đất bay lên, đối mặt với cường giả Tứ phẩm Ngoại Lâu cảnh.
Gió lốc gào thét bủa vây ông ta, tiếng gào thét sâu thẳm kia cũng hiện ra ngay lúc này.
Nó từ một nơi cao xa sà xuống, như cương phong của đao kiếm!
Hơi ấm tràn ngập đất trời, nhưng cương phong chỉ trên trời cao.
Trong lần giao thủ trước đó, một quyền của Lục Diễm đã đả thương Ngụy Khứ Tật, nhưng Ngụy Khứ Tật cũng không phải không có chuẩn bị.
Cương phong bị dẫn đến nơi đây, chính là thủ đoạn mấu chốt để chiến thắng của ông ta.
Trong thành vực Phong Lâm.
Lấy Nội Phủ chiến Ngoại Lâu, Ngụy Khứ Tật ông ta sao lại có thể không thử?
…
Chiến đấu trên không, Hoàng A Trạm không quản được, cũng không muốn quản.
Hắn ta đạp mạnh chân, cả người đã phóng qua rãnh đất, dùng Diễm Đao chém tới Phương Hạc Linh.
"Hoàng sư huynh, Phong Lâm Thành đã xong rồi! Chi bằng bỏ tối theo sáng!" Phương Hạc Linh thu đao đỡ lấy.
Lúc này, gã mới nhớ Hoàng A Trạm là sư huynh, mới nhớ tới việc lôi kéo.
Hai người đều chuyên tu đạo thuật hệ Hỏa, nguyên khí hệ Hỏa dao động, khiến cho dòng dung nham trong rãnh đất đều lúc nhúc muốn động.
Hoàng A Trạm càng thêm giận dữ, vừa chiến vừa mắng: "Ngươi sáng cái rắm! Thứ lông gà ngu ngốc!
Đây là biệt danh mà hắn ta thầm dùng cho Phương Hạc Linh, trước giờ chưa từng nói thẳng mặt.
Phương Hạc Linh lập tức liền bộc phát, tản Hỏa Diễm Đao đi, xoa hai tay, đạo thuật gia truyền Thiên Vũ Tiễn phóng đi.
Ầm!
Một viên diễm đạn nổ tung trong trung tâm của đám vũ tiễn, tản ra sóng lửa đánh đám vũ tiễn lệch đông ngã tây.
Khống chế tinh chuẩn đến vậy, là nhờ sự chỉ điểm của Lê Kiếm Thu.
Hoàng A Trạm xuyên qua giữa trung tâm vũ tiễn, Diễm Đao trong tay phóng ra, đạo quyết bấm xong, chớp mắt diễm đạn như mưa!