Chương 214: Mấy chục năm qua như một giấc chiêm bao
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Giờ là ngươi nợ ta.” Khương Vọng nhìn nàng ta, ánh mắt chỉ mang theo thù hận: “Thành Phong Lâm đếm không hết mạng.”
Nàng ta trầm mặc một lúc.
Bỗng nhiên nói: “Được.”
Tay nàng ta vòng một vòng, cả người dạo một vòng.
Tấm che gỡ xuống, mặt nạ cởi ra, áo bào đen tung bay, váy đỏ chấm đất.
Xuất hiện trước mặt Khương Vọng là một gương mặt xinh đẹp và quen thuộc.
Hắc ra thành váy đỏ, Bạch Liên tức Diệu Ngọc.
Nàng ta mặc váy đỏ, đường cong thướt tha nhưng giọng thì lạnh lùng, không còn mị hoặc.
“Hãy nhớ kỹ dáng vẻ kẻ thù của ngươi, mãi mãi đừng quên.”
“Ta nhớ kỹ rồi!” Khương Vọng cắn răng nói.
“Tốt!” Diệu Ngọc nhẹ nhàng vỗ tay: “Thiếu niên tốt!”
“Ngươi muốn sao?” Khương Vọng giơ kiếm hỏi.
“Mạng coi như không nợ nữa. Nhưng ngươi còn nhớ, ngươi nợ ta ba chuyện chứ?” Diệu Ngọc bấm ngón tay, nói: “Chuyện thứ nhất, khuynh đảo Ngọc Hành Phong. Chuyện thứ hai, cứu Thủy tộc vô tội. Vậy thì giờ là chuyện thứ ba...”
Nàng ta nhìn Khương Vọng nói: “Dẫn theo muội muội của ngươi rời khỏi nơi này. Vĩnh viễn đừng quay lại nữa.”
Tay cầm kiếm của Khương Vọng từ đầu đến cuối không hề buông lỏng, cũng từ đầu đến cuối giữ chặt Khương An An sau lưng: “Không cần Minh Chúc của ngươi à?”
“Cho ngươi chút thời gian để trưởng thành, bằng không thì chả thú vị gì cả.” Diệu Ngọc giống như nhàm chán che miệng, đặt tay xuống, mày nhướn lên: “Lần sau gặp mặt ta sẽ giết ngươi.”
Khương Vọng không nói thêm gì.
Diệu Ngọc cũng nhấc mép váy, biến mất khỏi chỗ cũ.
...
Đậu Nguyệt Mi phong tỏa cửa thành vậy thì đi thành Tam Sơn đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Thái độ của Thanh Hà Thủy phủ cũng rất rõ ràng.
…
Đạo viện thành Phong Lâm.
Trước khi xảy ra nứt đất, Đổng A đang ở trong phòng luyện đan của Tống Kỳ Phương.
Hai vị phó, trưởng viện vì một phương thức cổ đan khó hiểu mà không ngừng tranh luận.
Trong luyện đan, Tống Kỳ Phương uyên bác tinh thâm nhưng Đổng A lại cảnh giới cao thâm, có thể nhìn thấy những thứ Tống Kỳ Phương không thể nhìn thấy.
Cho nên những lúc hai người có ý kiến trái ngược nhau thì không ai thuyết phục được ai.
“Cho dù như thế nào cũng quyết không được phép dùng đệ tử Đạo viện thí nghiệm đan dược.” Đổng A cứng rắn nói.
Hôm nay Tống Kỳ Phương mời ông ta tới chính là để thảo luận tính khả thi của phương thức cổ đan này, đồng thời sắp xếp đệ tử thí nghiệm đan nhưng lại bị Đổng A quả quyết từ chối.
“Phương thức cổ đan này nếu có thể phục hồi thành công thì sẽ có lợi ích vô tận đối với toàn Đạo viện chúng ta!” Tống Kỳ Phương nói: “Đan này tuyệt đối không có độc, lão phu có thể cam đoan, cho dù uống nhầm cùng lắm cũng chỉ tiêu chảy vài ngày.”
“Ngươi lấy gì để cam đoan?”
Lĩnh vực mình am hiểu nhất lại bị chất vấn, ngay cả Tống Kỳ Phương tính tình rất điềm đạm cũng phẫn nộ: “Dựa vào kinh nghiệm luyện đan bao nhiêu năm nay của lão phu, dựa vào lão phu...”
Vừa đúng lúc này, đợt nứt đất đầu tiên xảy ra.
Hai người cùng giật mình.
Ầm!
Trong phòng, dưới lò luyện đan, lò lửa vốn đang cháy đều lúc này đột nhiên bùng lên, hóa thành một con hổ lửa lao thẳng về phía Đổng A!
Thời cơ vô cùng thỏa đáng, tất thảy đều được trù tính trước.
Trên mặt Tống Kỳ Phương đã không còn chút phẫn nộ nóng nảy nào nữa, người cũng không lụ khụ. Phất trần trong tay vung lên những sợi tơ dày đặc như mạng nhện phong bế toàn bộ phòng luyện đan trong nháy mắt.
Khí thế của lão ta không phải tu vi Thông Thiên cảnh mà rõ ràng là đã mở được Thiên Địa môn từ lâu.
Đổng A không hề kinh ngạc chút nào, trên tay phủ bích quan, một tay ấn con hổ liệt diễm kia xuống, trực tiếp nhét vào lại trong lò.
Hệ Mộc vốn bị hệ Hoả khắc chế, nhưng dưới áp chế tuyệt đối về thực lực thì tất thảy đều hư ảo.
Một cánh tay khác cũng quấn bích quan, chỉ nhẹ nhàng vạch một cái liền chém rách lưới tơ, sau đó ông ấy đưa tay ra tóm lấy cổ Tống Kỳ Phương, đánh tan tất cả đạo nguyên tụ tập trong cơ thể lão ta.
“Sao ngươi không trúng hương độc của ta?” Tống Kỳ Phương không khỏi kinh hãi: “Ngươi đã sớm phòng bị ta rồi?”
Hôm nay ông ta mời Đổng A đến đây ngồi nửa ngày không phải chỉ là để đánh lén sao.
Trong phòng luyện đan đã được đốt hương độc, độc tính kịch liệt đủ để ăn mòn cường giả Nội Phủ cảnh.
Một cây hương độc như vậy có giá trị liên thành và cũng là chỗ dựa lớn nhất của Tống Kỳ Phương.
Nhưng Đổng A không hề có dáng vẻ gì là bị trúng độc?
Người này vô cùng dễ dàng khống chế Tống Kỳ Phương, lạnh lùng nói: “Chỉ dựa vào ngươi mà cần ta phòng bị gì chứ?”
“Khụ khụ! Ngươi cho rằng ta muốn sao?” Tống Kỳ Phương giãy dụa ho khan vài tiếng, bỗng nhiên kích động: “Ta dâng hiến cả đời cho Trang Quốc, vì sao không cho ta tài nguyên ta nên có? Sao cứ để ta luẩn quẩn trước Thiên Địa môn ngày ngày đêm đêm? Ta...”
Yết hầu bị bóp nát khiến lời chưa kịp phát ra đã im bặt.
Đổng A tiện tay xốc nắp lò luyện đan lên ném thi thể lão ta vào trong.
Tống Kỳ Phương còn muốn nói hết sự phẫn nộ, không cam tâm của lão ta. Nói vì sao lão ta lựa chọn Bạch Cốt Đạo, vì sao phản bội Trang Quốc... trong đó chắc chắn có sự dày vò, dằn vặt cả đời của lão ta.
Nhưng Đổng A căn bản không muốn nghe.
Tuy nhẹ nhàng giải quyết Tống Kỳ Phương nhưng sắc mặt Đổng A vẫn vô cùng nghiêm túc.
Ông hoàn toàn có thể tưởng tượng được bây giờ thành Phong Lâm đã thê thảm như thế nào.
Ông cũng có thể nghe thấy rõ tiếng kêu hoảng loạn của đệ tử trong Đạo viện.
Ông nghe có người kêu lên:
“Cứu mạng!”
“Mau đi cứu người!”
Còn có cả tiếng kêu khóc:
“Viện trưởng! Viện trưởng! Viện trưởng người ở đâu?”
Ông hiểu rõ từng học viên và giáo tập trong Đạo viện này, biết rõ thực lực và tính cách của họ.
Thậm chí ông còn đang tưởng tượng, đối mặt với tai họa này Khương Vọng sẽ làm thế nào, Lăng Hà sẽ làm thế nào, Hoàng A Trạm sẽ làm thế nào, Tiêu Thiết Diện sẽ làm thế nào...
Đương nhiên ông cũng nghe thấy tiếng gầm thét của Ngụy Khứ Tật, cảm nhận được sự tuyệt vọng của cả tòa thành.
Nhưng, ông chỉ ngồi yên không nhúc nhích.
Từ đầu đến cuối ông không hề ra ngoài.