Chương 215: Sức người có hạn.
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
..
Rừng phong.
Phía bắc thành tây, Đỗ gia trấn đi thẳng về hướng tây, cuối cùng tới biên giới thành vực Phong Lâm.
Lý Cung Phụng dốc sức, một tay đẩy Phương Hạc Linh ra khỏi ngoại vực.
Trong lúc đột phá vòng vây, bọn họ đã bị Bạch Cốt Đạo chặn đường, Lý Cung Phụng phải liều mạng trọng thương mới giải quyết được đối thủ.
Lúc dựa vào chút hơi cuối cùng đến được đây, hoàn thành lời dặn dò của người bạn cũ, ông ấy lập tức nằm xụi lơ trên mặt đất.
“Lý thúc!” Phương Hạc Linh quỳ trên mặt đất, càng lúc càng nghe thấy rõ tiếng gào thét của trận văn.
Thậm chí nước mắt đã thật sự chảy xuống.
Hắn ta cũng không có tình cảm sâu nặng gì với Lý Cung Phụng, nhưng lúc này, Lý Cung Phụng là chỗ dựa duy nhất của hắn ta, là chút chèo chống tâm lý còn sót lại.
Phụ thân hắn ta chết rồi, Phương gia không còn nữa, cả thành Phong Lâm cũng đã bị mất, hắn ta chẳng còn gì nữa.
Nhưng dù hắn ta gào khóc thì chỉ đổi lại một tiếng phỉ nhổ.
“Phụt!”
Lý Cung Phụng chửi ầm lên: “Cái thứ vô dụng nhà ngươi. Cuối cùng phải chết rồi, lão tử cũng có thể mắng ngươi rồi. Cha ngươi không cho ta mắng. Nói gì mà ngươi không chịu nổi đả kích, bảo ta nén mấy lời thô tục lại đưa vào trong quan tài đi.”
Ông ấy thở hổn hển, giọng càng lúc càng yếu: “Móa nó, ngươi là thứ ngu xuẩn, ngớ ngẩn, thứ phế vật...”
Chửi đến khi không còn nghe thấy tiếng nữa.
Nhưng từng câu từng chữ lại như đao như chùy nện vào trong tim.
...
Trên bầu trời thành Phong Lâm.
Ngụy Nghiễm, Thẩm Nam Thất song song chiến tử, trong tình huống Trương Lâm Xuyên triển khai toàn bộ chiến lực, Lục Diễm đã có thể khống chế đại trận không bị quấy nhiễu.
Bạch Cốt Đạo đã chuẩn bị cho ngày này mấy chục năm rồi, trước khi Ngụy Khứ Tật đến thành Phong Lâm đã bắt đầu chuẩn bị rồi.
Đương nhiên tất cả không thể thiếu sự giúp đỡ của Tống Kỳ Phương nên mọi chuyện đều tiến hành rất lặng lẽ, không một tiếng động.
Bày bố bao nhiêu năm, giờ cũng đã đến lúc thu hoạch.
u Dương Liệt gây chuyện xôn xao ở Vân Quốc chỉ để ngụy trang, để người ta tạm thời coi nhẹ sự uy hiếp của Bạch Cốt Đạo.
Bất kỳ ai cũng biết, Bạch Cốt Đạo chắc chắn sẽ không thể có động tác gì lớn trong tình huống chiến lực mạnh nhất vắng mặt, cho nên Bạch Cốt Đạo mới cố ý tạo ra sự kiện này để tạo được thời cơ tốt nhất.
Vì chiến lực mạnh nhất của Bạch Cốt Đạo chưa từng vắng mặt.
Trước khi bắt đầu hành động, ngay cả cao tầng trong giáo đều không thể biết rõ, rất nhiều người đều thật sự cho rằng u Dương Liệt trọng thương sắp chết.
Cho nên lão ta mới có thể vây khốn Đỗ Như Hối ở Phi Lai Phong.
Trong cả Trang Quốc, Đỗ Như Hối - người mang thần thông Chỉ Xích Thiên Nhai là có biến số lớn nhất. Vây khốn ông ta, quấy nhiễu lớn nhất của cả kế hoạch lập tức bị xóa bỏ.
Vì ngày hôm nay, Bạch Cốt Đạo gần như đã dốc hết tất cả, dốc toàn bộ tích lũy mai danh ẩn tích mấy trăm năm.
Bọn họ phải có được thành công mấy trăm năm nay chưa từng có.
Trước đây, bọn chúng có diễn thử một lần nhưng đã bị Tả Quang Liệt đột nhiên chạy trốn tới đó làm bộc phát đại chiến phá hỏng.
Lý Nhất một kiếm đi về phía tây, không ai dám tới gần.
Lần đó chỉ đành từ bỏ.
Sau đó mới có hành động quy mô lớn hơn ở trấn Tiểu Lâm.
Giờ, dưới sự thao túng của Lục Diễm, hồn linh đếm không hết, như tâm tình tiêu cực hoá thành thực chất, đều hội tụ lại một nơi.
Nơi đó, chính là trấn Tiểu Lâm!
Chấn động của Minh Chúc khiến Khương Vọng cảm nhận được trấn Tiểu Lâm đang sợ hãi.
Lần hành động ở trấn Tiểu Lâm của Bạch Cốt Đạo trước kia bề ngoài là để ngưng tụ hư ảnh Quỷ Môn quan, trên thực tế cũng thực sự là đúc được bảo vật U Minh này.
Nhưng đối với Bạch Cốt Đạo mà nói, ở giữa còn ẩn chứa một mục đích thâm sâu khác.
Lúc ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào hư ảnh Quỷ Môn Quan, tập trung vào Bạch Cốt Đạo thì không ai để ý đến bản thân trấn Tiểu Lâm.
Sở dĩ lựa chọn ngưng tụ hư ảnh Quỷ Môn quan ở trấn Tiểu Lâm, mục đích căn bản thật ra là để neo định vị trí hiện thế, biến nó thành cầu nối từ Cửu U đến nhân gian
Tồn tại trở về từ Cửu U kia dĩ nhiên chỉ có, cũng chỉ có thể là Bạch Cốt Tôn Thần!
Bạch Cốt Đạo bố cục mấy chục năm, hao hết tâm cơ dĩ nhiên toan tính không nhỏ.
Bọn chúng muốn mở ra thông đạo U Minh để Bạch Cốt Tôn Thần lặng yên dưới đáy Vong Xuyên trở về nhân gian, đăng lâm hiện thế!
Những sương mù trời đất sinh ra kia là chứng cứ rõ ràng, đó chính là sương mù ngăn cách âm dương, nơi đây đã rơi vào U Minh.
...
Lúc Lăng Hà chạy đến Minh Đức đường nơi này đã sập rồi.
Dù y may mắn không bị tu sĩ Bạch Cốt Đạo quấy nhiễu nhưng tu vi Chu Thiên cảnh cũng không đủ để tự vệ.
Tai nạn ở mức độ này y không thể nào đối phó được.
Nhưng y không muốn chạy trốn.
Lúc này y nghe thấy tiếng khóc yếu ớt trong Minh Đức đường sập đổ.
Y liều lĩnh đào tất cả gạch ngói lên, nhấc xà nhà bị sập lên.
Có một bé trai đang bị đè dưới xà nhà, cậu bé đã khóc đến mức khản giọng, chân trái hình như đã đã bị đè gãy.
Lăng Hà bế cậu bé lên, đặt trên mặt đường vẫn được coi là khá hoàn chỉnh.
Có lẽ còn có người, có lẽ còn có trẻ con!
Y nghĩ vậy rồi lại tiến vào Minh Đức đường.
Bởi vì cũng không xác định được còn đứa trẻ nào may mắn sống sót, bị chôn ở đâu đó không nên y không dám tùy tiện sử dụng đạo thuật để tránh làm bị thương chúng lần thứ hai.
Phần lớn các nơi đều chỉ dùng tay để di chuyển, để đào, khi xác định không làm ai bị thương mới dùng đến đạo thuật phụ trợ.
Cũng không lâu sau, hai tay y đã đầm đìa máu me.
May là, y lại cứu được một đứa bé nữa.
Đây là một bé gái, tóc thắt bím, mặc dù đã hôn mê nhưng vẫn còn thở.
Lăng Hà cẩn thận ôm lấy cô bé, đang định di chuyển nó đến nơi an toàn.
Ầm ầm!
Y đột nhiên thu tay!
Con đường lúc nãy y đặt đứa bé trai kia đang nứt ra một kẽ đất mới!
Lăng Hà ôm đứa bé trong lòng, lao tới với tốc độ nhanh nhất nhưng chỉ có thể đứng cạnh kẽ đất trơ nhìn dòng nham thạch cuồn cuộn.
Nơi bé trai kia rơi xuống chỉ bắn lên vài bọt nước nho nhỏ.
Lăng Hà quỳ rạp xuống đất.
Sức người có hạn.
Tâm tính cứng cỏi như y nhất thời cũng ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy tuyệt vọng.
...