Chương 217: Ta từ Cửu U trở về!
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tập Hình Ti tổ chức cứu viện cũng không thành công.
Bởi vì khắp nơi trong cả thành đã nhanh chóng có rất nhiều giáo chúng Bạch Cốt Đạo tuôn ra, nhắm vào người cứu viện mà tập kích.
Trong Vô Sinh Vô Diệt trận, tu sĩ Trang Quốc đều bị áp chế ở một mức độ nhất định, đạo thuật của giáo chúng Bạch Cốt Đạo lại được tăng cường.
Đặc biệt là giờ Ngụy Khứ Tật chiến tử, Lục Diễm, Trương Lâm Xuyên hùng cứ không trung, bễ nghễ toàn thành. Phàm là cường giả mạo hiểm xuất hiện thì Trương Lâm Xuyên vừa ra tay đã thuấn sát.
Sĩ khí của tu sĩ Trang Quốc rơi xuống đáy vực.
Thành bắc là khu vực bình dân tụ tập, năng lực tự vệ của bách tính nơi này kém cỏi nhất.
Dưới sự tổ chức của Đan Trà, Tập Hình Ti đã cứu được một số người.
Nhưng rất nhanh, Diệu Ngọc đã đáp xuống con phố dài.
“Giờ mang theo người của ngươi quy hàng Bạch Cốt Đạo, ta tha chết cho ngươi.”
Diệu Ngọc lạnh lùng nói: “Tâm trạng ta hôm nay không được tốt lắm, sẽ không cho ngươi cơ hội thứ hai đâu!”
Trong ba người đứng đầu trên danh nghĩa của thành Phong Lâm, Đan Trà là không có cảm giác tồn tại nhất.
Không vì lý do gì khác, chỉ vì không đủ thực lực.
Thực lực Đằng Long cảnh đỉnh phong trước mặt Ngụy Khứ Tật và Đổng A cản bản không thể ngẩng đầu lên được.
Diệu Ngọc đồng ý thu nhận lão cũng chỉ vì cái danh Chấp ti của Tập Hình Ti mà thôi.
Có thân phận như vậy thì có thể lập tức làm tan rã những chống cự cuối cùng của thành vực Phong Lâm. Đương nhiên giết lão cũng được, có điều hiệu quả sẽ hơi kém một chút.
Bạch Cốt Đạo đã trù tính ở thành Phong Lâm nhiều năm, nàng hiểu Đan Trà, biết lão cũng không phải dạng tốt đẹp gì, những chuyện dùng quyền làm việc riêng không hề thiếu.
Dạng người như vậy rất có khả năng quy hàng.
Nếu đổi lại là Đổng A hoặc Ngụy Khứ Tật, nàng căn bản sẽ không cân nhắc chuyện thu nhận, bởi vì căn bản không có khả năng này.
“Quy hàng các ngươi?” Đan Trà không hề che giấu ý châm biếm: “Trở thành một trong mười hai bộ xương trốn dưới khe cống ngầm à?”
Diệu Ngọc không để ý đến lời châm biếm của lão, chỉ nói: “Đợi Bạch Cốt Đạo lập quốc, mười hai người đeo mặt nạ này, ai nấy cũng sẽ là thành chủ. Ngươi suy nghĩ cho kỹ đi.”
“Có thể làm được đến trình độ như hôm nay, hủy diệt thành Phong Lâm, ta thừa nhận Tập Hình Ti đã khinh thường các ngươi. Bạch Cốt Đạo là một đối thủ đáng sợ.” Đan Trà nhìn cảnh tượng thê thảm xung quanh, vẻ mặt phức tạp.
Cuối cùng lão đưa mắt nhìn Diệu Ngọc: “Nhưng ngươi cũng quá khinh thường Trang Quốc chúng ta rồi! Ngươi cho rằng Trang Quốc lập nước dựa vào cái gì? Dựa vào bố thí của nước láng giềng sao?
Không.
Là tai nạn! Là chiến tranh!
Từ Ung Quốc đến Mạch Quốc, rồi đến Hứa Quốc đã bị phạt diệt, Trang Quốc chúng ta chưa từng thua trong trận quốc chiến nào!
Hôm nay các ngươi lật đổ thành ta, đợi đại quân triều đình giết tới, các ngươi sẽ không còn lấy một bộ xương chứ nói chi đến Bạch Cốt Đạo quốc xa xỉ!”
“Nếu vậy thì chẳng còn gì đáng để nói nữa.” Diệu Ngọc đi lên phía trước: “Ta gửi thân ở Tam Phần Hương Khí Lâu lâu như vậy, cũng nghe khá nhiều chuyện của ngươi. Loại người như ngươi giết một trăm lần cũng không đủ. Triều đình Trang Quốc dùng ngoại người như ngươi làm Chấp ti thì có thể thấy nó mục nát dơ b ẩn mức nào. Có lật đổ cả nước thì cũng đáng.”
Đối mặt với nữ nhân này, Đan Trà tự biết không phải là đối thủ, nhưng lão lại đột nhiên nở nụ cười: “Hahahaha...”
Diệu Ngọc nhíu mày: “Ngươi cười cái gì?”
“Ta tưởng chỉ có ta là loại quan dối trá nên mới cần kiếm cớ để giết hóc. Không ngờ loại yêu nhân tà đạo như các ngươi mà cũng phải sống mệt mỏi như vậy!”
Diệu Ngọc trầm mặc.
Mãi khi nghe thấy lời này của Đan Trà, nàng mới ý thức được hình như mình đã có thay đổi gì đó.
Tất cả những gì nàng thiết kế ra để thay đổi ba điều thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan của Khương Vọng, trong lúc ảnh hưởng Khương Vọng dường như cũng đã ảnh hưởng cả bản thân nàng.
Điều này khiến nàng cảm thấy sợ hãi.
Mãi cho đến khi lấy đầu Đan Trà xuống rồi, nỗi sợ hãi này vẫn chưa thể đánh tan.
...
Vào lúc Vương Trường Cát đốt đại đỉnh bạch cốt thì giáo chúng Bạch Cốt Đạo trong cả thành vực Phong Lâm cũng giết chóc đạt tới cao trào nhất.
Gặp phải địa tai đáng sợ như vậy, từ đầu đến cuối không có tổ chức nào cứu viện mà chỉ có giáo chúng Bạch Cốt Đạo điên cuồng giết chóc.
Mảnh đất này, từ thành Phong Lâm cho đến các trấn, các thôn, người sống đã không còn đến một phần vạn.
Đây là một trận tai hoạ ngập đầu.
Thây ngang khắp đồng, cũng chỉ là một miêu tả khách quan.
Giáo đồ Bạch Cốt Đạo có thể cảm nhận được vị thần chỉ mà bọn chúng tín ngưỡng, nhờ vị trí neo định, giáng lâm sức mạnh.
Đây là thắng lợi của cả Bạch Cốt Đạo.
Là thắng lợi của tất cả tín đồ Bạch Cốt Đạo.
Bọn chúng hưng phấn, điên cuồng!
Thế giới mới mỹ lệ thuộc về Bạch Cốt Đạo là do bọn chúng gầy dựng.
Công bằng mà bọn chúng muốn, nơi ký thác tất thảy mong muốn đều đã thực hiện được.
Trên trấn Tiểu Lâm, cảm xúc tiêu cực đang cháy hừng hực, đại đỉnh rung động không thôi giống như đang ủ gì đấy, thai nghén gì đấy.
Ầm! Ầm! Ầm!
Như tim đập, như nổi trống.
Thời gian này cũng không kéo dài quá lâu, mặc dù trong mắt vài người thì giống như đã chờ đợi trăm ngàn năm rồi.
Trong nháy mắt nào đó, dường như cả thành vực Phong Lâm đều yên tĩnh.
Những tiếng kêu thảm thiết, tiếng khóc, tiếng gào thét điên cuồng... tất cả đều biến mất trong một chớp mắt.
Cự đỉnh bạch cốt cứ đứng im như vậy.
Sau đó nắp đỉnh dời đi, một viên đan dược trắng tuyết nhỏ bằng hạt nhãn xoay tròn, bay lên cao, treo giữa không trung.
Chỉ một thoáng quang hoa vạn đạo, dị hương tản ra.
Đây là kỳ trân tuyệt thế cỡ nào!
Bạch Cốt Đạo trù tính mấy chục năm, Bạch Cốt Tôn Thần đích thân giáng thần dụ, Bạch Cốt Đạo tử tiếp dẫn bảo vật U Minh Bạch Cốt Đỉnh, dùng vô số sinh hồn của cả thành vực Phong Lâm làm tế phẩm, dùng tâm trạng tiêu cực vô tận làm củi, cộng thêm tích lũy mấy trăm năm của Bạch Cốt Đạo mới luyện ra được viên Bạch Cốt Chân đan này!