Chương 218: Cút về!
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Chỉ cần Bạch Cốt Đạo tử có thể nuốt viên Bạch Cốt Chân đan thì sẽ lập tức đạp lên đỉnh phong, xé rách giới hạn âm dương, củng cố thông đạo hai giới, nghênh đón Bạch Cốt Tôn Thần hàng thế, trở thành thần chỉ hiện thế!
Đến lúc đó Tôn Thần tại thế, Thánh chủ là quốc chủ.
Chúng dân Bạch Cốt Đạo cũng có thể nhờ vào đó mà một bước lên trời.
Nhưng Bạch Cốt Đạo tử vẫn không hề động đậy.
Gã đứng trước cự đỉnh bạch cốt đó, đối mặt với Bạch Cốt Chân đan.
Chỉ cần gã tiến lên một bước, đưa tay ra là có thể bắt lấy nó.
Nhưng mà gã lại không bước thêm một bước nào.
Chân phải của gã chậm rãi nâng lên rồi lại chậm rãi đặt xuống.
Dường như gã cố ý lặp đi lặp lại chuyển động cơ giới này, từ đầu đến cuối vẫn giẫm chân tại chỗ.
Lục Diễm phía xa xa xuyên qua cốt kính chăm chú nhìn cảnh này, trong lòng nóng như lửa đốt, hận không thể đích thân tiến đến nhét viên Bạch Cốt Chân đan vào miệng gã nhưng lại không dám mạo phạm như vậy.
Tôn Thần đã có thần dụ từ trước, trấn Tiểu Lâm lúc này không ai có thể tới.
Trương Lâm Xuyên ở trên không trung bấm pháp xuyến, cốt kính biến ảo, đổi góc độ khác chiếu vào gương mặt Vương Trường Cát.
Mặt mũi gã vẫn vô cùng bình tĩnh, không có biểu cảm gì.
Nhưng hai mắt gã...
Một con mắt lạnh lùng bình tĩnh, một con mắt lệ như suối trào!
“Chuyện này...”
Lục Diễm quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Trương Lâm Xuyên.
...
Đây là quá trình giằng co đầy khó khăn và dài đằng đẵng.
Dù thời gian không trôi qua bao lâu nhưng với giáo chúng Bạch Cốt Đạo thắng lợi đã trong tầm mắt mà nói, chờ đợi mỗi một hơi thở cũng đều dài dằng dặc.
Bọn chúng đã chờ đợi mấy chục năm, mấy trăm năm, thậm chí mấy ngàn năm rồi!
Có lẽ, đối với vị Thần chỉ sâu trong Cửu U kia mà nói, chờ đợi cũng là một chuyện dày vò.
Thế là, xảy ra biến hóa rồi.
Trong trấn Tiểu Lâm đã hoàn toàn rơi vào tối tăm dường như từ nơi sâu thẳm vô tận nhô ra một cánh tay tái nhợt.
Cánh tay đó không hề có một chút huyết sắc, rất tự nhiên, bao hàm đạo văn.
Cánh tay đó chỉ khó khăn nhô ra nhưng toàn bộ không gian dường như đang lắc lư, dường như không thể chịu được vĩ lực như vậy.
Viên Bạch Cốt Chân đan đã tự hành động, hóa thành lưu quang bắn nhanh đi!
Là Bạch Cốt Tôn Thần cuối cùng đã không kìm nén được nữa, trả một cái giá cực lớn, ra tay vượt giới!
Lờ mờ có một giọng nói giống như từ một thời không khác vang lên.
“Ta từ... Cửu U trở về!”
Cánh tay tái nhợt nhô ra từ Cửu U, Bạch Cốt Chân đan ném thẳng vào trong lòng bàn tay.
Còn tay Vương Trường Cát đã cử động cứng ngắc, không tự nhiên, như bị một trận văn nào đó điều khiển, đáp lại tiếng gọi nơi xa xôi.
Nước mắt của gã cũng bị cắt đứt trong nháy mắt.
Cánh tay tái nhợt nhô ra từ trong u ám vô tận kia dường như dự báo trước sự bi thương nào đó.
Tuyên cáo tất thảy đều đã rơi vào vực sâu không thể vãn hồi.
Đúng lúc này...
Pặc!
Bạch Cốt Chân đan bị bắt lại.
Nhưng bắt lấy nó, lại không phải bàn tay tái nhợt kia!
Ngay trước lúc Bạch Cốt Chân đan rơi vào trong lòng bàn tay tái nhợt, một bàn tay khác đã cản nó lại trước, cũng trong nháy mắt tóm chặt nó, trấn áp nó.
Đó là một bàn tay gầy còm, già nua.
Là tay của quốc tướng triều đình Trang Quốc, Đỗ Như Hối!
Lão lại không ở Phi Lai Phong, không hề bị u Dương Liệt vây khốn mà lại đến rất đúng lúc, một bước Chỉ Xích Thiên Nhai đã gặt hái được thành quả trù tính mấy chục năm của Bạch Cốt Đạo!
Cùng lúc đó, chân lão quấn ô quang, đạp một cước xuống!
“Cút về!”
“Sâu kiến ngươi dám!” Giọng nói ở Hoàng Tuyền kia vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Cũng chính vào lúc này, Vương Trường Cát đột nhiên dừng tay, tung người trốn xa, một tay xé rách đại trận rồi cứ thế chẳng biết đi đâu.
Tồn tại ở Hoàng Tuyền đương nhiên cường đại nhưng dù sao cũng ra tay vượt giới, chỉ một chút lạc ấn của không gian neo định căn bản không thể nào gánh chịu quá nhiều sức mạnh.
Còn Bạch Cốt Đạo tử có thể thật sự gánh chịu sức mạnh của hắn ta lúc này lại bỏ chạy rồi.
Bạch quang dây dưa cùng ô quang một lát rồi tiêu tán.
“Sâu kiến! sâu kiến!” Giọng nói kia gầm thét.
Sau đó cánh tay tái nhợt kia bị một cước giẫm trở lại Cửu U!
...
Mãi cho tới bây giờ đại cục đã được ổn định, tất cả những người còn may mắn sống sót mới có thể nhìn thấy, một vết đao dài hẹp từ phía đông nam kéo tới, từ xa nhìn sang cả bầu trời như bị chém nứt!
Còn từ hướng của Đạo viện thành Phong Lâm cũng có một đạo thanh quang bắn nhanh, cùng vết đao nội ứng ngoại hợp trong nháy mắt đã xé ra một vết nứt trên đại trận bao phủ toàn bộ thành vực Phong Lâm.
Chính vào trong thời khắc ngắn ngủi thông đạo được mở ra, Đỗ Như Hối mới có thể một bước bước vào trấn Tiểu Lâm.
Vương Trường Cát sau đó cũng thoát đi từ khe hở này.
Vết đao kia là từ hướng thành vực Tam Sơn tới.
Điểm xuất phát của nó là Phi Lai Phong!
Vượt qua hai đại thành vực mà vẫn có uy năng đáng sợ đến thế.
Phóng mắt khắp Trang Quốc, chủ nhân của vết đao không cần nghĩ cũng biết.
...
Lúc này trên Phi Lai Phong khắp nơi đều là tàn thi của giáo chúng Bạch Cốt Đạo.
Trang Quốc giữ vững sào huyệt hung thú lớn nhất trong quận Thanh Hà.
Dưới chân núi Bát Quỷ Vô Tung, Bát Quỷ Tỏa Long trận đều đã bị phá.
Thậm chí nếu không phải Đỗ Như Hối đột nhiên rời đi thì u Dương Liệt tự nghĩ là đã tử chiến.
Nhưng mà điều này không hề khiến lão ta cảm thấy may mắn mà ngược lại, lão ta còn rơi vào tuyệt vọng nặng nề hơn.
Nếu Bạch Cốt Tôn Thần có thể hàng thế thành công, trở thành Thần chỉ hiện thế thì dù lão ta có tử chiến cũng không sao.
Với năng lực của Thần chỉ hiện thế dĩ nhiên có thể nối lại tàn hồn, tái tạo nhục thân
Nếu bên Bạch Cốt Tôn Thần không thể thành công thì cho dù lão ta có sống thì cũng đã thất bại to lớn rồi.
Huống hồ...
Lúc này mặc dù lão ta vẫn chưa chết, nhưng cũng chỉ là kéo dài hơi tàn.
Tất thảy đều bởi vì nam nhân lúc này đang đứng giữa sườn núi, đầu đội giáp trụ xám, tay cầm quan đao khổng lồ kia.
Đại tướng quân Binh Bộ của Trang Quốc, Hoàng Phủ Đoan Minh!
Bóng dáng hùng tráng uy vũ kia đang đứng ở lưng chừng núi nhưng dường như cả dãy núi đều cúi đầu trước ông ta.
Trên thực tế ngay lúc nhìn thấy Hoàng Phủ Đoan Minh đang lãnh binh giao chiến với Mạch Quốc ở tiền tuyến xuất hiện, u Dương Liệt lập tức biết đại thế đã mất rồi.