Chương 220: Trăng sáng trên trời
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ầm!
Đầu đụng vào nhau!
Lúc ấy nửa trán của Đổng A đã bị đụng nát, trên trán Lục Diễm cũng chảy đầy máu tươi.
Nhưng Đổng A lại hất đầu, một lần nữa đánh tới.
Lục Diễm đột nhiên tránh khỏi trói buộc, một cước đá văng ông ta, cơ thể tung ra sau.
Lão ta đã quen nhìn thấy những kẻ điên cuồng nên cũng không hề sợ hãi mà chỉ cảm thấy phiền phức.
Sau đó lão ta liền nhìn thấy Đổng A với phần bị rách ra, phần trán bị đụng nát đang điên cuồng chữa trị với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Đôi mắt U Minh quét qua thì thấy trong nội phủ thứ hai của Đổng A đã có hạt giống thần thông màu xanh.
Nó đại diện cho thần thông không ngừng sinh sôi!
Cường giả Nội Phủ cảnh quan trọng nhất là thăm dò ngũ phủ, thành tựu cao nhất là gặt hái được hạt giống thần thông.
Đổng A cũng là một cường giả Nội Phủ cảnh đã gặt hái được thần thông, đồng thời đã thành công ở phủ thứ hai.
Nói cách khác, Đổng A vẫn còn ba cơ hội thăm dò.
Tương lai của ông ta gần như vô hạn.
Cường giả như thế lại bị người ta nhét đến thành vực Phong Lâm nhỏ bé làm một viện trưởng Thành Đạo viện!
Mặc dù tranh chấp giữa Đỗ Như Hối và Hoàng Phủ Đoan Minh chỉ là cái bẫy nhưng trước ngày hôm nay các quan viên bên dưới không hề có ai biết chuyện.
Bởi vậy có thể thấy với tính cách của Đổng A, trước đây ông ta đã bị đối xử bất công như thế nào.
“Không có những trải nghiệm ở thành Phong Lâm thì ta cũng không thể gặt hái được hạt giống thần thông.”
Sắc mặt Đổng A lạnh như sắc, giọng nói còn lạnh lẽo hơn sắc mặt, chấn động cả vực: “Cho nên Lục Diễm à, ta nhất định sẽ giết ngươi! Nhất định dùng máu tươi của ngươi, tế điện vực này!”
Lời còn chưa dứt người đã một lần nữa lao đến.
Đau khổ mài giũa con người, cường giả phải đạp lên đau khổ tiến về phía trước.
Nhưng Lục Diễm chỉ liên tục cười lạnh: “Cả Trang Quốc từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều dối trá! Ta cứ nghĩ Đổng A ngươi không giống vậy, ngươi đúng là hoàn toàn không giống vậy.”
“Ngươi còn buồn nôn hơn, còn dối trá hơn chúng!”
Lão ta lại một quyền đánh bay Đổng A.
“Đỗ Như Hối và Hoàng Phủ Đoan Minh, đây đều là những chiêu mà ngươi chuẩn bị? Ngươi đã biết trước Bạch Cốt Đạo sẽ nghênh đón Tôn Thần, sẽ luyện chế Bạch Cốt Chân đan?”
“Nhưng ngươi vẫn im lặng nhẫn nhịn, không nói một lời, ngồi nhìn toàn thành bị giết!”
“Vì viên Bạch Cốt Chân đan này ngươi đem bách tính toàn thành ra làm thẻ bạc, hi sinh bọn họ để thành toàn cho chính ngươi! Trang Cao Tiện đã hứa hẹn gì với ngươi? Ngươi và Bạch Cốt Đạo ta có gì khác nhau?”
“Còn nói tế điện? còn đòi báo thù? Vậy chi bằng hãy giết bản thân ngươi trước đi!”
Nội Phủ cảnh đấu với Ngoại Lâu cảnh vốn đã không có phần thắng.
Nhưng Đổng A ỷ vào thần thông không ngừng sinh sôi bất chấp sinh tử, chiêu nào chiêu nấy liều mạng nên nhất thời áp chế Lục Diễm.
Và chỉ chờ tới khi bên Đỗ Như Hối thanh trừ hoàn toàn lạc ấn Bạch Cốt Tôn Thần là có thể rảnh tay. Đến lúc đó đối mặt với Chỉ Xích Thiên Nhai của Đỗ Như Hối, lên trời xuống đất Lục Diễm đều không có chỗ để trốn.
Nhưng thế cục lại sụp đổ ở đây, gương mặt Lục Diễm bình tĩnh trở lại, lộ vẻ âm hiểm.
“Ta thì muốn xem xem, thần thông không ngừng bổ khuyết, không ngừng sinh sôi này của ngươi có thể chèo chống bao lâu!”
Hạt giống thần thông Nội Phủ cảnh gặt hái được chỉ là “hạt giống”, nó vẫn chưa viên mãn. Cho nên mặc dù Đổng A có loại thần thông đáng sợ không ngừng sinh sôi nhưng không có nghĩa ông ta đã có tấm thân bất tử.
Chỉ cần phá vỡ được cực hạn nào đó, hạt giống thần thông cũng sẽ sụp đổ.
Lục Diễm bắt đầu liên tục tấn công, liên tục tiến lên.
Bỗng nhiên, đôi mắt U Minh của lão ta xoay chuyển, bật người lên.
Lão ta đã nhìn rõ một loại biến hóa nào đó.
Mặc dù Đổng A không biết chuyện gì nhưng cũng có dự cảm bản năng của cường giả.
Chiến trường thật sự trước nay không phải ở thành Phong Lâm mà là ở trấn Tiểu Lâm.
Lúc này, nơi đó đang luyện chế Bạch Cốt Chân đan.
Từng mảng màu đen lớn bong ra, cả một khối không gian đều bị “xé rách”.
Sức mạnh U Minh gần như vô cùng vô tận tràn vào.
Bạch Cốt Tôn Thần thân ở Cửu U từ bỏ nỗ lực giáng lâm hiện thế.
Hơn nữa còn muốn dựa vào Vô Sinh Vô Diệt trận và Bạch Cốt lạc ấn trước đó để kéo cả thành vực Phong Lâm vào U Minh!
Loại hành vi này khiến thần lực tiêu hao đến mức khó mà tính toán được, nhưng một khi hoàn thành, Đỗ Như Hối, Đổng A đều sẽ phải chết. Bạch Cốt Chân đan cũng có thể dễ dàng cướp lại!
“Đi!”
Đỗ Như Hối đang thanh trừ ấn ký Bạch Cốt quyết định nhanh chóng, bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Đổng A, chụp lấy ông ta, đạp mạnh chân một cái cứ thế rời đi.
Điều này cũng chứng tỏ ông ta đã từ bỏ nhóm người cuối cùng vẫn chưa chết trong cả tòa thành vực Phong Lâm kia.
Từ đây thành vực Phong Lâm tuyệt tích nhân gian, rơi vào U Minh!
...
Ngoài thành vực Phong Lâm, một cặp huynh muội đang đi qua đi lại nơi này.
Bọn họ đang chờ một kết cục, nhưng lại sợ kết cục kia.
“Ca ca, chúng ta đi đâu đây?”
“Ta cũng không biết.”
Có lẽ là thành Thanh Hà, có lẽ là thành Tân An? Khương Vọng thầm nghĩ.
“Ca ca, chúng ta có về nhà nữa không?”
Khương Vọng nhìn chằm chằm thành vực Phong Lâm đã bị sương mù bao phủ hoàn toàn, chậm rãi nói: “Chúng ta, không có nhà nữa rồi.”
Khương An An trầm mặc một lúc, lại hỏi: “Vậy Nhữ Thành ca, Lăng Hà ca, A Trạm ca, Đường Đôn đại sư đệ, tiên sinh... bọn họ còn sống không?”
Đã không còn ai nữa. Khương Vọng nghĩ thầm.
Hắn nén nước mắt, an ủi: “Ca ca không biết. Có lẽ bọn họ cũng chạy thoát rồi, có điều không cùng hướng với chúng ta thôi.”
“Ừm.” Khương An An dựa đầu trên lưng ca ca: “Vậy chúng ta có thể đi tìm họ.”
“Thế giới này quá lớn, một khi lạc nhau có thể sẽ mãi mãi không thể tìm thấy nhau.”
“Vậy đợi khi nào muội lớn, muội đi chung với ca.”
“... Được.”
“Ca?”
“Ca ca ở đây.”
“Sau này muội còn có thể được ăn canh thịt dê, ăn bánh quế không? Còn cả người làm bằng đường ở trong trấn Phượng Khê nữa...”
“Có lẽ vẫn có thể, có lẽ không thể... Nhưng mà, trên thế giới này còn nhiều đồ ăn ngon lắm, sau này ca ca đưa muội đi ăn cái khác...”
Khương An An rất hiểu chuyện, đáp: “Được.”
...