Chương 221: “Chúng ta rời khỏi nơi này.”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đúng lúc này, Khương Vọng nghe thấy âm thanh chấn động toàn vực kia.
Giọng của Đổng A và Lục Diễm.
Hắn hiểu ra rồi.
Đã hiểu ra tất cả rồi.
Vì sao mình đã báo cáo sớm mà triều đình Trang Quốc lại không hề có phản ứng gì.
Vì sao tai nạn này rõ ràng có thể phòng ngừa, cuối cùng thành vực Phong Lâm lại rơi xuống vực sâu không thể vãn hồi!
Sư trưởng hắn tin tưởng nhất đã che giấu tất cả!
Đổng A mà hắn đã kính trọng, cảm động, gần gũi kia đã lừa hắn một vố thâm sâu nhất, tàn nhẫn nhất, đau đớn nhất.
Khương Vọng không do dự nữa, cũng không còn lưu luyến nữa.
Hắn cõng Khương An An cứ thế xoay người co chân chạy đi.
Trang Quốc mặc dù lớn nhưng đã không còn một tấc đất nào đáng để hắn lưu luyến nữa.
Từ nay về sau đã không còn cố hương rồi!
Chó nhà có tang thật sự là gì?
Hắn không có cố hương, cũng mất đi những người ở cố hương!
...
“Ca, chúng ta đi đâu?”
“Chúng ta rời khỏi nơi này.”
Rời khỏi Lăng Hà, rời khỏi Triệu Nhữ Thành, rời khỏi Hoàng A Trạm, rời khỏi Ngụy Nghiễm, rời khỏi Triệu Lãng, rời khỏi Tiêu Thiết Diện...
Rời khỏi Thành Đạo viện, rời khỏi thịt dê Thái Ký, rời khỏi Tố Hoài trai, rời khỏi Đỗ Đức Vượng, rời khỏi Vọng Nguyệt lâu, rời khỏi Quế Hương trai, rời khỏi nhà của Phi Mã Hạng...
Rời khỏi những người bọn họ từng thương yêu, rời khỏi nơi bọn họ từng sống.
Bởi vì đã không thể quay về được nữa rồi.
Sau này nơi đó thuộc về U Minh.
Tai nạn kéo dài cả ngày, mặt trời đã xuống núi từ sớm.
Nhưng khác với thành vực Phong Lâm đã mãi mãi rơi vào hắc ám vĩnh hằng, thế giới bên ngoài thành vực Phong Lâm vẫn còn chút ánh sáng.
Đó là đèn đuốc nhân gian, là ánh sao, đó cũng là ánh trăng.
Khương Vọng cõng Khương An An rời đi.
Nơi an lòng là quê hương của ta nhưng từ đây hắn chỉ có Khương An An, không có an lòng nữa rồi.
Cùng lúc đó, tinh hà vẫn như xưa, trăng sáng vẫn trên trời.
...
...
Trên mặt nước Thanh Giang, một con thuyền lớn đang xé sóng lướt đi.
Phần thân thuyền tiếp xúc với mặt nước có rất nhiều đồ vật có hình dáng như vây cá tung bay.
Đây là Bách Kỳ thuyền do cơ quan thuật của Mặc gia chế tạo, mô phỏng theo vây cá của các loại cá để hỗ trợ con thuyền.
Mười mấy hán tử ở dưới đáy thuyền đạp guồng nước, điều khiển những “vây cá” này để tăng tốc cho con thuyền.
Đương nhiên, thực ra không sử dụng sức người sẽ còn nhanh hơn, chỉ cần bỏ đạo nguyên thạch vào trong Hành Thuyền trận bàn mà tu sĩ Mặc gia đã điêu khắc là đủ rồi.
Nhưng rõ ràng sử dụng sức người thì sẽ rẻ hơn.
Chiếc thuyền lớn này có thể chở hai trăm người, trong thủy vực của cả Trang Quốc đều không phải quá tệ. Bản thân con thuyền này là thuyền quan phủ nhưng cũng sẽ kinh doanh vận chuyển hành khách, vận chuyển hàng hóa.
Đỗ Dã Hổ đang ở trên Bách Kỳ thuyền này.
Thành Phong Lâm ở đông bắc Trang Quốc, thành Cửu Giang thì ở phía tây, đến Thanh Giang trước thì đi đường thủy là nhanh gọn nhất.
Trong quân quản chế rất nghiêm khắc, hắn ta khó khăn lắm mới xin nghỉ được dài ngày, vừa lên thuyền đã uống một vò rượu mạnh, ngủ thiếp đi, giờ mới tỉnh lại, ra ngoài hóng gió sông.
Giờ đã là tháng chạp trời đông giá rét, nhưng bởi vì giao thừa sắp tới, người trên thuyền vẫn cực kỳ huyên náo.
Trong thời tiết này, trên thuyền phần lớn đều là khách về ba thành vực Vọng Giang, Phong Lâm, Tam Sơn.
Đỗ Dã Hổ lại gần đám đông, lẳng lặng lắng nghe một lúc thì phát hiện không có ai nói giọng thành Phong Lâm nên liền cảm thấy không thú vị, bĩu môi một mình quay lại khoang.
Không lâu sau, hắn ta liền xách bao lớn bao nhỏ ra, nhân lúc thuyền cập gần bờ liền một mình xuống thuyền.
Nơi này còn cách thành Vọng Giang một đoạn đường thủy nên chỉ có mình hắn ta xuống thuyền.
Khí trời lạnh thế này, Thanh giang thì không sao chứ chắc là sông Lục Liễu đã đông cứng rồi.
Cho nên từ nơi này đi đường bộ, hẳn là sẽ dễ dàng hơn một chút.
Những chuyện này đều là do đô úy trong quân tự xưng là đã đi khắp sông núi Trang Quốc từng nói, rất hữu dụng.
Trong bao lớn bao nhỏ này đều là những lễ vật hắn ta tỉ mỉ chuẩn bị, có đặc sản của quận vực Đại Sơn, còn có cả một số đồ tốt kiếm được trên chiến trường, vài thứ chỉ đặc biết cung cấp cho Cửu Giang Huyền Giáp.
Tóm lại Đỗ Dã Hổ hắn ta dám cam đoan, tuyệt đối có thể khiến mấy tên nhà quê kia mừng quên trời đất. Muội tử An An của hắn ta chắc chắn cũng sẽ tóm lấy râu quai nón của hắn ta hôn hắn ta hai cái.
Hai cánh tay hắn ta xách đầy đồ, từ xa nhìn sang giống như một kệ hàng di động hình người nhưng Đỗ Dã Hổ không hề cảm thấy mệt mỏi.
Đã mấy năm rồi, hắn ta cùng ăn tết với Lăng Hà, Khương Vọng, Phương Bằng Cử, Triệu Nhữ Thành đã từ mấy năm trước rồi.
Hắn ta và Lăng Hà không có nhà, Khương Vọng trở về trấn Phượng Khê một chuyến cũng vội vội vàng vàng, Phương Bằng Cử căn bản không thích ở trong tộc, Triệu Nhữ Thành cũng chẳng về nhà, cho nên năm người bọn họ đều ở cùng với nhau.
Năm nay thiếu Phương Bằng Cử nhưng có thêm một Khương An An.
Đỗ Dã Hổ nhớ đến gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Khương An An thì không kìm cường toét miệng cười.
Hắn ta không có người thân nên đám Khương Vọng chính là huynh đệ ruột của hắn ta, Khương An An chính là thân muội muội của hắn ta.
Hắn ta liều mạng lăn lộn ở Cửu Giang Huyền Giáp không phải để diễu võ giương oai trước mặt các ca ca đệ đệ một chút, nhận được ánh mắt sùng bái của muội muội sao?
Lúc đầu khi ra đi, hắn ta còn hẹn với Khương Vọng so tốc độ tu luyện Tứ Linh Luyện Thể quyết.
Bây giờ hắn đã đi được con đường cổ binh gia, khí huyết trùng mạch, Tứ Linh Luyện Thể quyết đại thành, tứ linh giao hội, cũng nên để lão tam biết ai là ca ca rồi.
Đỗ Dã Hổ tiến lên trước rất nhanh, càng gần tới nhà thì bước chân lại càng nhanh hơn.
Hắn ta chỉ muốn sải bước lớn chạy nhanh trên đường, lòng chỉ muốn trở về.
“Dừng lại!”
Khi còn cách thành vực Phong Lâm một đoạn, một đội quân đã ngăn cản hắn ta lại.
“Làm gì đấy?” Đỗ Dã Hổ dừng bước, bất mãn hỏi, thuận thế để lộ binh bài Cửu Giang Huyền Giáp trên lưng.
Mấy binh tốt hai mặt nhìn nhau, người cầm đầu hành lễ nói: “Đại nhân, phía trước không thể đi nữa.”
“Vì sao?” Trong lòng Đỗ Dã Hổ lập tức có dự cảm không ổn.