Chương 227: “Ngươi nói bậy! Biểu ca ta là một quan tốt!”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hắn vượt qua mấy con phố dài, chen lấn trong đám đông rồi tiện tay lấy một cái áo choàng trên quầy hàng, để lại một thỏi bạc.
Lúc hắn bước ra thì tóc dài đã vấn lên, mũ áo choàng cũng đội lên.
Sau khi Khương Vọng che đi mái tóc bạc bắt mắt kia, hắn như một giọt nước lẫn vào trong biển người.
Vận chuyển tiểu chu thiên là hắn tiến về phía nhật nguyệt tinh thần.
Còn tạo dựng đại chu thiên thì phải thể ngộ tình đời thêm một bước nữa, sáng tỏ bản tâm, như vậy mới có thể tăng cảnh giới trên bản chất.
Hắn không muốn gây chuyện, chỉ muốn lặng lẽ cảm nhận khí tức của tòa thành này.
Cho nên hắn không so đo với những người chửi mắng, đuổi đánh hắn, ngay cả tên đê tiện Hứa Tượng Càn kia hắn cũng không định quay lại tính sổ.
Có một quy thú khổng lồ hình như là hậu duệ của Bá Hạ bảo hộ sự yên ổn của tiểu quốc này nên không cần duy trì quân đội quá nhiều, tu sĩ của Hữu Quốc cũng không cần phải cố gắng quá mức. Sự bình an mà các quốc gia khác không hề có bọn họ sinh ra đã có sẵn rồi, nói là Thiên hữu chi quốc cũng không hề sai.
Khương Vọng cảm nhận bầu không khí thuận hòa trong thành thị lặng lẽ suy nghĩ.
Hắn ăn một loại đồ ăn vặt tên “Hỏa Thiêu Vân” trên phố, cảm nhận vị ngọt của đường giữa răng môi, hắn bắt đầu hiểu ra vì sao An An thích ăn đồ ngọt như vậy.
Hắn lại bắt đầu nhớ An An rồi.
Hắn chợt nghe thấy một tiếng khóc nức nở bị đè nén sau bức tường cao.
Khương Vọng vốn không muốn để ý tới.
Nhưng âm thanh này lại dần dần phiêu đãng, bắt đầu mang theo một mùi vị tà dị nào đó.
“Hu hu hu, biểu ca sắp chết rồi... Ta thật sự rất buồn... rất buồn... Ta nguyền rủa ngươi...
Khương Vọng tay đè trường kiếm, búng người nhảy ra sau bức tường cao.
Mấy chuyện nguyền rủa này hơi giống tà giáo.
Từ sau chuyện của Bạch Cốt Đạo, Khương Vọng vô cùng mẫn cảm đối với tà giáo tà thần.
Hắn không thể nào thấy mà làm như không thấy, nghe mà làm như không nghe.
Hắn không muốn chuyện như thành Phong Lâm lại tiếp tục xảy ra!
Khương Vọng lộn qua bức tường cao kia đáp xuống, đạo nguyên phun trào, hoa lửa tràn ra, nữ nhân đang ngồi xổm ở góc tường bỗng nhiên kinh hãi quay đầu lại.
Khương Vọng đang hung hăng đột nhiên dừng lại, dập tắt hoa lửa, đáp xuống trước người nàng ta.
Bởi vì trong nháy mắt hắn chú ý thấy trên người nữ nhân này không có chút ba động đạo nguyên nào, hơn nữa ánh mắt mông lung, không giống trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo.
Hắn lại nhìn người giấy đang bốc cháy trước mặt nàng ta, cảm giác tà dị kia rõ ràng xuất phát từ đó.
Khương Vọng cách không một chưởng dập tắt lửa trên người giấy.
Ánh mắt nữ nhân tỉnh táo hơn, nhìn Khương Vọng mặc áo choàng đội mũ, tay ấn trường kiếm liền bất an nói: “Ngươi là ai? Không được tới gần nữa, ta kêu lên đấy!”
Khương Vọng cởi mũ áo choàng ra, để lộ gương mặt trẻ tuổi của mình, nhíu mày hỏi: “Cô là ai, ở đây làm gì?”
“Ta đang...” Nữ nhân này có một gương mặt dịu dàng động lòng người, lúc này lại có vẻ hoảng hốt luống cuống nên trông càng động lòng người hơn.
Nàng ta đưa tay ra vơ lấy người giấy kia, đại khái là muốn giấu chứng cứ phạm tội.
Đồng thời như lại nhớ ra điều gì đó, nàng ta cứng rắn nói: “Đây là nhà của ta! Ngươi quản ta làm gì?”
Nàng ta cảm thấy trước mắt hoa lên, thiếu niên mặc áo choàng trước mặt hình như nhúc nhích nhưng cũng giống như không hề động đậy.
Điểm khác biệt duy nhất chính là... trên tay hắn đang cầm người giấy bị cháy mất một góc.
“Ngươi trả lại cho ta!” Nàng ta kêu lên.
Khương Vọng lật tới lật lui người giấy này một buổi, xác nhận nó đúng là hơi tà dị.
Nhưng điều khiến hắn nghi hoặc là, trước ngực người giấy này chỉ viết hai chữ, “Nguyền rủa”.
Ngoài ra thì không viết gì nữa, ngay cả những lời nguyền rủa đơn giản như ngã sấp mặt hay lọt hố gì đó cũng không có chứ đừng nói tới dị ngữ phù hợp nghi thức tương ứng.
Từ nguyền rủa này nói thì đơn giản, nhưng khi áp dụng thực tế thông thường phải có phương hướng tương đối cụ thể, ví dụ như giảm thọ gì đó.
Còn tình cảnh trước mắt hoàn toàn không phù hợp với nhận biết của Khương Vọng.
Hắn không kìm được hỏi: “Cô nguyền rủa cái gì?”
Nàng ta đại khái đã nhìn thấy tốc độ của Khương Vọng, biết mình không có đường phản kháng nên vô cùng không cam tâm đáp: “Thì là nguyền rủa!”
Khương Vọng: “...”
Khương Vọng ý thức được mình đang gặp một tiểu cô nương chẳng hiểu gì cả.
Dù người giấy này thực sự có thể có chút hiệu quả nhưng không viết gì hết, như vậy mà cũng có thể thành công được mới lạ. Trừ phi nữ tử trước mặt là con gái ruột của vị tà thần nào đó.
“Vậy ta đổi cách hỏi khác nhé.” Khương Vọng nói: “Vì sao cô muốn dùng người giấy nguyền rủa này?”
Nữ nhân trầm mặc một chút, nước mắt bỗng nhiên chảy xuống.
“Biểu ca ta... Biểu ca ta sắp chết mất rồi.” Nàng ta thít thít nói: “Sắp bị quái vật người thành kia ăn thịt rồi.”
Đây là lần đầu tiên Khương Vọng nghe thấy có người Hữu Quốc gọi Quy thú khổng lồ kia là quái vật, phần lớn bọn họ đều kính trọng nó như thần minh, bởi vì đó là Thánh thú hộ quốc của Hữu Quốc.
Đồng thời, hắn chợt nhớ tới lời của nam tử nho phụ Hứa Tượng Càn kia: “Ngươi nhìn đi, mấy con rùa con hèn mọn đó nếu như khảo hạch có xếp hạng kém nhất thì sẽ bị bãi miễn, ăn hết!”
Bị bãi miễn ăn hết, lúc đầu hắn cứ tưởng ăn hết chỉ là một cách hình dung của việc bị cướp hết quyền lực, nhưng liên hệ với lời của nữ tử trước mặt, hẳn là sẽ thật sự bị ăn hết...
Việc này vốn sẽ khiến Khương Vọng cảm thấy phản cảm nhưng sau khi thành vực Phong Lâm rơi vào U Minh, suy nghĩ của hắn đã thay đổi rồi.
Nếu không phải những người cầm quyền của triều đình Trang Quốc không làm tròn trách nhiệm, không coi tính mệnh bách tính ra gì, sao thành vực Phong Lâm lại gặp phải tai họa này?
Biện pháp của Hữu Quốc tuy hơi nghiêm khắc nhưng có lẽ có thể đạt được hiệu quả kỳ lạ. Xuất phát điểm dù sao cũng là vì bách tính bình thường.
“Làm quan không làm tròn phận sự, không thể bảo vệ đất nước, an dân, chỉ biết làm mưa làm gió, vốn đáng chết!” Khương Vọng nói.
“Ngươi nói bậy! Biểu ca ta là một quan tốt!”
“Quan tốt sao lại không vượt qua được kiểm tra đánh giá?”