Chương 228: Người giấy nguyền rủa
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Chuyện này... Ta...” Nữ tử bỗng nghẹn lời, có điều nước mắt vẫn chảy, nói: “Không đúng, biểu ca ta rất tốt, huynh ấy rất tốt. Huynh ấy nói không liên quan gì đến kiểm tra đánh giá cả, huynh ấy bị hãm hại. Cho dù huynh ấy làm thế nào cuối cùng vẫn sẽ bị ăn thịt thôi.”
“Ai hãm hại hắn?”
“Ta... Ta không biết.”
Khương Vọng không muốn nghe nữ tử này biện giải cho người trong lòng nữa, hắn cảm thấy không hề khách quan chân thật, hắn bèn đổi chủ đề: “Người giấy nguyền rủa này cô lấy ở đâu vậy?”
Truy tìm nguồn gốc của người giấy nuyền rủa, bắt được tà giáo đồ ẩn nấp mới là mục tiêu ban đầu của hắn.
Tà giáo trong thiên hạ gặp phải giết ngay.
“Là nhũ mẫu của ta. Từ sau khi Thanh ca nhi chết, tình trạng của bà ấy càng ngày càng tệ. Thỉnh thoảng ta đón bà đến nhà ở vài ngày nhưng bà chẳng bao giờ chịu ở lâu. Sau khi nghe kể chuyện của biểu ca, bà nói cái này có thể giúp được ta, chỉ cần ta nguyền rủa bọn hắn, bọn hắn sẽ bị báo ứng...”
Có lẽ bởi vì thoát khỏi trạng thái do người giấy nguyền rủa ảnh hưởng nên nàng ta nghĩ gì nói nấy, nhiều lời hơn rất nhiều.
“Thanh ca nhi là ai?” Khương Vọng cắt ngang nàng ta.
“Là nhi tử của nhũ mẫu...”
“Nhũ mẫu cô ở đâu?”
Nàng ta nói rõ địa chỉ rồi lại hỏi: “Ngươi hỏi những chuyện này làm gì?”
“Làm việc thiện tích đức.” Khương Vọng nói.
Nàng ta ngơ ngác một chút, bỗng nhiên khẩn cầu Khương Vọng: “Vậy ngươi giúp ta đi! Hãy cứu biểu ca ta có được không?”
“Ta không có hứng giúp cô và ta cũng không giúp được cô.” Khương Vọng thẳng thắn từ chối: “Thanh trừ tà giáo đồ mê hoặc cô là chuyện tốt duy nhất ta có thể giúp cô.”
Nữ nhân này ở nơi như thế này dĩ nhiên thân phận không đơn giản, không phải không mời được tu sĩ, nhưng bây giờ nàng ta lại bị người ta mê hoặc, chỉ có thể lén lút nấp ở đây đốt người giấy.
Chừng đó đủ để thấy rõ sự phức tạp trong chuyện này rồi.
Khương Vọng chưa quen cuộc sống nơi đây, lại không có thực lực quét ngang tất thảy nên đương nhiên sẽ không tùy tiện nhúng tay.
Hơn nữa, nếu không làm tròn trách nhiệm bị quy thú ăn thịt là quy định của chính quyền Hữu Quốc thì hắn lại càng không có lý do để can thiệp.
Nữ nhân chỉ cầu khẩn nói: “Huynh ấy là người tốt, huynh ấy thật sự là người tốt! Ngươi tin ta đi! Ngươi giúp ta đi!”
Nếu là Lăng Hà... chắc chắn sẽ giúp thử.
Nhớ đến Lăng Hà, trong lòng Khương Vọng đau xót.
Hắn không đáp lời, mũi chân hất một cục đá rồi đá đi.
Cục đá kia bỗng nhiên gia tốc, vang lên tiếng rít đồi đánh xuyên qua giả sơn trong viện, tạo ra một lỗ thủng!
“Ai!”
“m thanh gì vậy?”
Trong viện có người bị kinh động, đại khái chẳng mấy chốc sẽ tìm đến đây, coi chừng nữ nhân này để tránh nàng ta lại làm ra chuyện ngu xuẩn.
Khương Vọng đạp chân xuống, kiên quyết lật người ra khỏi viện, đi thẳng về phía bắc thành.
...
Nhũ mẫu của nữ nhân này ở khu bắc thành, ở trong một căn nhà bình dân lụp xụp.
Căn nhà này rất dễ tìm vì rõ ràng gia cảnh khá hơn ngôi nhà sát vách một chút.
Khương Vọng một tay ấn lên kiếm, dùng mũi chân nhẹ nhàng đá cửa ra.
Két...
Giờ đang giữa trưa, trong nhà lại cực kỳ tối.
Một bà lão tóc trắng đang ngồi đối diện kính trang điểm làm gì đó, nghe thấy tiếng chậm rãi quay đầu lại.
Giọng bà ta khàn khàn: “Mộc tình chết rồi?”
Mộc Tình?
Khương Vọng nhớ tới nữ nhân trong sân kia.
Cái tên khá thanh nhã nhưng hơi ngốc một chút.
“Quả nhiên là ngươi đang hại nàng ta.” Giọng Khương Vọng lạnh lùng nói.
“Huhuhu... Ha ha ha ha ha...”
Bà lão đầu tiên bật khóc, nhưng khóc xong thì lại cười to.
m thanh vô cùng chói tai, vô cùng khó nghe.
“Các ngươi... Đều đáng chết!”
Bà ta hung ác nói: “Ta nguyền rủa các ngươi, dùng huyết nhục của ta, lông tóc của ta, tính mạng của ta, tất thảy của ta nguyền rủa các ngươi! Ta nguyện bước qua núi đao địa ngục, thân rơi vào biển lửa địa ngục. Chỉ cần các ngươi... cũng chịu đau khổ như ta!”
Khương Vọng bước tới trước một bước, còn chưa ra tay thì lại lui ra, lui ra ngoài căn nhà, cứ lui mãi đến khi lui ra giữa đường.
Bởi vì hắn cảm giác được một cỗ sức mạnh tà dị bỗng nhiên bộc phát.
Ngay trước mắt của hắn, bà lão kia bị một ngọn lửa màu đen cắn nuốt.
Ngay cả một cọng lông tóc cũng không còn.
..
Ngay trước mắt Khương Vọng, bà lão tóc trắng đã bị lửa đen thiêu rụi.
Thậm chí hắn còn chưa kịp hỏi một câu chứ đừng nói chi là hiểu rõ chân tướng.
Cùng lúc đó, sau khi hắc hỏa xuất hiện, Khương Vọng cảm nhận rõ có một cỗ sức mạnh kỳ lạ “thấm” vào trong Thông Thiên Cung.
Đó là một vật màu đen như dòng nước chảy, là một loại sức mạnh bắt nguồn từ nguyền rủa.
Có lẽ bà lão tóc trắng coi hắn cùng bọn với kẻ thù nên nguyền rủa thê lương khi hy sinh mệnh hồn cũng có một phần của hắn.
Khương Vọng thao túng triền tinh linh xà đang muốn điều khiển đọa nguyên để đuổi nó đi, cây nến đen trong Thông Thiên Cung bỗng nhiên khẽ động, cỗ sức mạnh tà dị kia liền biến mất không thấy tăm tích.
Có lẽ là đã bị Minh chúc thôn phệ rồi.
Đối với Minh Chúc, tình cảm của Khương Vọng rất phức tạp, một mặt hắn chán ghét những thứ liên quan đến Bạch Cốt Đạo, mặt khác đúng là trước khi thành vực Phong Lâm gặp họa, hắn từng cảm nhận được cảnh báo của Minh Chúc. Mà cũng chính nhờ có môn Bạch Cốt Độn pháp mà Minh Chúc truyền thụ kia hắn mới có thể cứu được Khương An An, dù cái giá là phải trả bằng thọ nguyên.
Lúc này không phải thời điểm để suy ngẫm chuyện này, bà lão tóc bạc chết không có nghĩa mọi chuyện dừng lại ở đây.
Khương Vọng lấy người giấy nguyền rủa ra, tiện tay bấm pháp quyết, một ngọn cỏ màu xanh từ trong lòng bàn tay hiện ra.
Đây là Truy Tư Thảo đạo thuật tìm tung tích bậc Bính trung phẩm, có thể căn cứ vào khí tức của sự vật để lần ra dấu vết của nó.
Cỏ nhỏ cúi đầu như đang suy nghĩ.
Hướng cúi đầu chính là hướng tìm kiếm tung tích.
Sau khi Truy Tư Thảo này sinh ra vẫn luôn quanh quẩn trong lòng bàn tay của Khương Vọng, dù làm thế nào cũng không chịu cúi đầu.
Khương Vọng hiểu ra, đẳng cấp đạo thuật này quá thấp, trên người giấy nguyền rủa không có mùi rõ ràng hoặc có gì còn sót lại cho nên không cách nào có được hiệu quả.
Nghĩ tới đây Khương Vọng tiện tay làm một cái hộp gỗ, tạm thời phong bế người giấy nguyền rủa, búng người mấy cái, tùy ý chọn một căn nhà không người lẩn vào.
Hắn phân một phần tâm thần chìm vào Thái Hư Huyễn Cảnh.