Chương 229: Cỏ cúi đầu như đang suy nghĩ
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hắn lại đi khiêu chiến phúc địa, giờ hắn đã rơi xuống phúc địa Đào Sơn đứng thứ hai mươi tám trong các phúc địa rồi.
Đương nhiên suôt đoạn đường này, hắn cũng được ghép đôi với địch thủ Chu Thiên cảnh trong Thái Hư Huyễn Cảnh, cũng một lần nữa đánh vào được top 100.
Cái này là nhờ kết cấu hoàn mỹ của tiểu chu thiên, giúp hắn có thể phá cảnh ở trạng thái tối ưu nhất, không bị đội thứ nhất trong Thái Hư Huyễn Cảnh vứt đi quá xa.
Đào Sơn phúc địa mỗi tháng sinh công 1350, trước khi ở trong top 100 Chu Thiên cảnh, hắn thắng nhiều thua ít cho nên kiếm được nhiều điểm công, giờ điểm công đã tích lũy được 4310 điểm.
Khương Vọng triệu Diễn Đạo đài, Diễn Đạo đài của hắn bây giờ vẫn mới chỉ có một tầng.
Nhờ Chân Vô Địch hắn biết được thăng cấp Diễn Đạo đài cần dựa vào “diễn đạo” để thực hiện, cũng tức là thôi diễn công pháp.
Công pháp càng huyền diệu cường đại thì càng có thể thúc đẩy Diễn Đạo đài tiến giai.
Đến giờ Khương Vọng đã từng thôi diễn Tử Khí Đông Lai kiếm quyết và Tứ Linh Luyện Thể quyết, đại khái vẫn chưa tích lũy đủ để đạt được tiến giai.
Khương Vọng đặt Truy Tư Thảo đạo thuật hệ Mộc lên Diễn Đạo đài, rót hết công vào, bắt đầu thôi diễn.
Giờ hắn đang độc hành thiên hạ, hắn cần có một đạo thuật truy tìm dấu vết đặc biệt, Truy Tư Thảo đã không thể nào thỏa mãn yêu cầu của hắn.
Lúc công xuống 3100 điểm thì dừng lại.
Khương Vọng hiểu, có lẽ đây là cực hạn của Diễn Đạo đài tầng một, hoặc cũng là cực hạn của Truy Tư Thảo.
Tổng cộng tốn mất 1210 điểm công, trở thành đạo thuật bậc Ất, Truy Tư.
Khương Vọng rời khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh, vì đây là đạo thuật thăng cấp của Truy Tư Thảo nên không cần thiết phải làm quen lại như một môn đạo thuật mới. Sau khi hắn cẩn thận cảm ngộ một lúc thì đã nắm giữ được tám chín phần.
Khương Vọng lại một lần nữa lấy người giấy nguyền rủa kia ra, kết đạo quyết.
Trên người giấy nguyền rủa có một làn khói màu đen chậm rãi tản ra, đó là sức mạnh nguyền rủa trên người giấy.
Làn khói màu đen này hơi giãy dụa, dưới tác dụng của sức mạnh đạo thuật nó dần dần biến thành một cọng cỏ khói đen.
Cỏ cúi đầu, cúi đầu như hồi tưởng.
Hướng nam!
Khương Vọng nhắm theo hướng đó nhanh chân bước đi.
Cua trái, vọt tường, như con cá xuyên qua đám người.
Vừa đúng lúc này, hắn chợt nghe thấy một tiếng gầm thét cực kỳ đáng sợ.
m thanh đó ngột ngạt, to lớn, hung bạo!
Khương Vọng quay đầu nhìn sang thì thấy con Quy thú khổng lồ ngoài thành kia bỗng nhiên phát điên, tứ chi cào đất, gào thét từng đợt.
Có lẽ nó đúng là huyết mạch của Bá Hạ vì giống như cự thú trong thần thoại kia, trong miệng nó toàn răng nhọn, hai bên có răng nanh.
Từ xa Khương Vọng đã chú ý đến mắt của nó, đôi mắt ấy có một tầng khói đen lượn lờ dần dần nhuộm thành màu đỏ máu.
Đó là sức mạnh nguyền rủa.
Sao lại như vậy?
Sức mạnh nguyền rủa trình độ đó có thể ảnh hưởng đến cự thú có huyết mạch Bá Hạ sao?
Không đúng...
Bước chân Khương Vọng dừng lại. Cho dù là tà giáo gì, nếu đối phương có thể dao động được sức mạnh của cự thú này thì hắn tuyệt đối không thể nào địch lại.
Hắn còn có chuyện riêng cần làm. Muội muội còn đang ở Vân Thành chờ hắn.
Hắn không thể mạo hiểm. Hắn không thể vì tai họa xảy ra nơi đất khách quê người trên đường tha hương mà hy sinh bản thân được.
...
Quy thú khổng lồ phát điên, thành phố trên mai rùa kia cũng trong nháy mắt phản ứng kịp. Cả tòa thành bỗng nhiên tỏa ra ánh hào quang, tia sáng màu vàng đất dày như đại địa lưu chuyển thành bức tường.
Sức mạnh ngàn cân hỗ trợ.
Rầm!
Tứ chi của Quy thú khổng lồ nằm rạp trên mặt đất, nhất thời không thể động đậy, vẫn gào thét không thôi.
Một bóng dáng bay lên bầu trời thành trì, âm thanh vang khắp toàn thành: “Đại trận không được dừng lại, cố gắng giữ chân Thánh thú hộ quốc! Những người khác phong tỏa cửa thành, lùng bắt trong cả thành Nhị Thập Thất, không được bỏ qua bất kỳ nhân vật khả nghi nào!”
Từ trên Thượng thành, tu sĩ lít nha lít nhít bị đánh rớt khỏi người cự thú như những con rận, rơi xuống thành Nhị Thập Thất bên dưới.
Quân đoàn tu sĩ mạnh nhất của Hữu Quốc quanh năm trú trên Thượng thành, theo bước chân Thánh thú hộ quốc tuần sát cả nước.
...
Khương Vọng ngưng đạo quyết, cắt đứt đạo thuật Truy Tư. Làn khói lượn lờ kia tan đi, hắn tiện tay đốt người giấy thành tro bụi.
Sau đó hắn kéo mũ áo choàng ra sau, thong dong đi vào trong đám người.
Những tu sĩ tinh nhuệ này một lúc ra quân mấy trăm người đủ để cày khắp thành Nhị Thập Thất một lượt trong thời gian ngắn nhất.
Lúc này hắn còn đội mũ áo choàng lên thì mới bắt mắt nhất.
Đúng lúc này, trong thành bỗng nhiên vang lên tiếng mắng mỏ giận dữ mất khống chế: “Doãn Quan! Ngươi to gan lắm!”
Sau đó là một giọng nói trẻ tuổi khác: “Các ngươi đều dám lừa gạt lấy tiếng! Ta có gì... !”
Sau đó thì không nghe thấy gì nữa, có lẽ bị tiêu diệt rồi.
Nhưng cùng lúc đó, mọi người đều kêu lên kinh ngạc.
Bởi vì Quy thú khổng lồ ngoài thành kia bỗng nhiên đứng dậy!
Thành trì trên mai rùa vẫn ổn định, hào quang màu vàng đất của trận pháp cũng chưa hề nhạt đi nhưng chỉ ngăn cản được một lát thù cự thú có huyết mạch Bá Hạ đã một lần nữa đứng dậy!
Bá Hạ có sức mạnh rất lớn, có thể tải được trọng lượng khổng lồ, con Quy thú này cũng kế thừa tập tính đó.
Hữu Quốc xây dựng thành trì bên trên càng cần phải không ngừng gia tăng trọng lượng, nếu không nó sẽ rời đi, tự đi vác núi cõng đồi.
Trận pháp Thượng thành Hữu Quốc gia trì đã trở thành một trong những con át chủ bài để chuẩn bị trước cho vấn đề này, nó có thể gia tăng sức nặng thiên quân trong nháy mắt nhưng vẫn bị con cự thú phát điên này nâng lên được.
Mặt đất một lần nữa ầm ầm.
Cơ thể to lớn của Quy thú khổng lồ chậm rãi chuyển hướng giống như muốn đi thẳng vào thành Nhị Thập Thất.
Một khi nó quay người đạp đến thì sẽ là một tai nạn như thế nào không ai có thể tưởng tượng được.
Phần lớn những người bình thường trong cả thành trì sẽ không thể nào chạy thoát!
Màn này trong nháy mắt đã khiến Khương Vọng nhớ tới ngày thành Phong Lâm bị đánh đổ!
Cũng bất lực như vậy.