Chương 230: Người bất bình, có người kêu
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhưng vào lúc này một bóng người cao lớn như thiên thạch rơi xuống nện mạnh trước mặt Quy thú khổng lồ.
Người đó đưa tay nâng cái chân như thành lâu kia của Quy thú khổng lồ lên.
“A!”
Người kia phát ra tiếng rống như mãnh thú viễn cổ, bộ giáp trụ trên người trong nháy mắt vỡ vụn lộ ra nửa thân trên cuồn cuồn cơ bắp của gã.
Con người nhỏ bé như kiến hôi lại giữ con cự thú cao như núi trên không trung một chốc lát!
Vĩ lực to lớn!
Sau đó Quy thú khổng lồ đạp một chân xuống!
Gần như cả một vùng đất đều phát lên tiếng gào thét.
Cả không gian dường như đều dừng lại trong một chớp mắt, dù Thượng thành trên mai rùa hay thành Nhị Thập Thất bên dưới tất cả mọi người đều vô thức nín thở.
Sau đó cự thú giơ chân lên.
Một bóng dáng nhỏ bé từ dưới lòng đất thoát ra lại một lần nữa cản trước cự thú.
Mọi người sôi trào!
Quân tốt trên tường thành Thượng thành cùng dùng đuôi thương nện xuống đất.
“Uy!”
“Uy!”
“Uy!”
Đó là thống soái Phụ Bi quân, chiến thần vô địch của Hữu Quốc bọn họ, Trịnh Triêu Dương!
Các tu sĩ tinh nhuệ lao xuống thành Nhị Thập Thất cũng mau chóng tìm ra vấn đề trong lúc hắn ta tranh thủ giúp thời gian.
Ở các thành khác, trận chiến cũng đột nhiên bộc phát.
Nếu ngẩng đầu nhìn lên cao sẽ thấy, khắp nơi trong toàn bộ thành Nhị Thập Thất đều có khói đen lượn lờ. Mỗi một làn khói đen đều đại diện cho sức mạnh nguyền rủa của nơi ấy.
Nhìn từ quy mô, sức mạnh nguyền rủa những khói đen này đại diện cũng không lớn lắm nhưng lại có gần trăm nơi phát ra!
Nếu như mỗi một nơi đều đại diện cho một tồn tại tràn ngập thù hận oán độc như bà lão tóc bạc kia, vậy thì thành thị này...
Khương Vọng không kìm được nghĩ, là nhũ mẫu của nữ nhân khóc thút thít trong thâm viện kia vì sao bà lão tóc bạc lại có hận thù sâu sắc đến như vậy?
Những sức mạnh này, những oán độc này, những nguyền rủa này nếu tách riêng lẻ thì cũng không phải đáng sợ. Bất kỳ một tu sĩ Chu Thiên cảnh nào cũng có thể một mình tiêu diệt. Chỉ khi nào dùng bí pháp nào đó tụ chúng lại thì mới đủ để kích động hung tính của Quy thú khổng lồ này.
Hơn nữa một khi sức mạnh nguyền rủa bị tiêu diệt thì Quy thú khổng lồ có huyết mạch Bá Hạ này sẽ hồi bình tĩnh lại trong nháy mắt, hồi phục trạng thái ban đầu.
Nhưng Thượng thành thì không bình tĩnh được như vậy.
“Doãn Quan thành chủ thành Nhị Thập Thất trị chính bất lực, dùng thủ đoạn âm quỷ ảnh hưởng Thánh thú, tội ác tày trời! Phạt bị thánh thú nuốt để đền bù tội lỗi!”
Giọng nói này yên tĩnh được một lát thì bỗng nhiên hét lên.
“Đáng chết! Đi tìm hắn ra đây!”
Rõ ràng tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay đều là kế hoạch của thành chủ hạ thành tên Doãn Quan kia. Hơn nữa hắn ta còn nhân tình huống chủ lực Hữu Quốc đang gắng sức cứu vãn tình hình để chạy trốn rồi!
Đô thành vừa hạ lệnh, tu sĩ tản ra ở thành Nhị Thập Thất bên dưới không chỉ chưa quay về mà còn có nhiều tu sĩ tinh nhuệ khác từ đô thành lao xuống.
Rõ ràng đại nhân vật hạ lệnh kia trong Thượng thành nhận định Doãn Quan vẫn còn trong thành Nhị Thập Thất nên quyết tâm phong tỏa chặt nơi này, kiểm tra lại từng tấc đất một quyết tâm bắt được người này.
...
“Biểu ca!”
Khương Vọng chợt nghe thấy một tiếng kêu giống như tiếng khóc than, hắn nhìn sang thì thấy là nữ tử đốt người giấy nguyền rủa, khóc thút thít trong thâm viện kia.
Nàng ta đứng trên con phố dài, mặt xám như tro, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy nước mắt.
Trước đó Khương Vọng cố ý kinh động đến người nhà nàng ta là muốn người nhà nàng ta khống chế nàng ta lại, đừng để nữ tử ngây ngô này gây ra phiền phức gì nữa.
Nhưng hắn không thể nào ngờ quay đi quẩn lại một vòng lớn mà vẫn còn có thể đụng phải nàng ta trên đường.
Thế này thì đúng là trùng hợp quá!
Hơn nữa, biểu ca của nàng ta vậy mà lại là Doãn Quan gây ra chuyện lớn như vậy, là thành chủ thành Nhị Thập Thất!
Khương Vọng cảm thấy đau hết cả đầu, lặng lẽ quay người lại dùng đám đông che giấu bản thân.
Hắn chỉ là một người khách qua đường ở Hữu Quốc này, hắn không muốn để mình dính phải phiền phức lớn như vậy.
“Mỹ nhân, ban nãy cô vừa gọi gì vậy?
Đúng lúc này một nam tử ăn mặc hoàn toàn khác với tu sĩ Phụ Bi quân mỉm cười đứng trước mặt nữ tử tên Mộc Tình kia.
Nữ nhân này mặc dù vô cùng đau lòng, hơi ngớ ngẩn nhưng không phải ngốc.
Nàng ta thấy người trước mặt không có vẻ lương thiện lập tức xoay người đi về phía khác.
Miệng nàng ta thì vội vàng giải thích: “À, không có gì!”
“Ê!” Gương mặc nam tử kia không hề khó chịu mà trông khá láu cá, trên người mặc bộ nho phục trắng, cười haha: “Không có gì vì sao cô phải chạy?”
Y vừa nói vừa nhẹ nhàng tìm kiếm, cũng không thấy y có động tác gì nhưng đã chụp lấy cổ tay của nữ tử kia.
“Thả ta ra!” Nữ nhân đó ra sức vùng vẫy nhưng không thể nào thoát ra được liền lạnh lùng trách mắng: “Ta là người của Tô gia, tá chính thành này đấy!”
Hệ thống chính trị ở đây khác với Trang Quốc. Ở Hữu Quốc thành chủ cứ nửa năm lại thay đổi một lần, chỉ có nhân tài ưu tú nhất trong một thành mới có tư cách trở thành chủ của hạ thành, chủ chính nửa năm.
Nhưng vì thời gian quá ngắn nên thật ra hạ thành có gia tộc chuyên xử lý tục vụ, đó mới là gia tộc hạch tâm thật sự trong mỗi tòa hạ thành.
Tô gia của Tô Mộc Tình là gia tộc tá chính của thành Nhị Thập Thất.
Đương nhiên, quyền lực cũng không ngập trời, đại sự thật sự vẫn cần Thượng thành định đoạt.
Thánh thú hộ quốc tuần sát quốc cảnh định kỳ giúp đô thành trên lưng xâm nhập rất sâu vào việc quản lý cả quốc thổ.
Trong cuộc khảo hạch nửa năm một lần, nếu thành chủ biểu hiện xuất sắc coi như có tư cách lên Thượng thành tu hành coi như ban thưởng. Nếu biểu hiện không tốt thì sẽ bị Thánh thú hộ quốc thôn phệ, coi như trừng phạt.
Biểu ca Doãn Quan của Tô Mộc Tinh là một vị thành chủ như vậy.
“Hahaha, gia tộc tá chính?” Nam tử mặt phấn cười haha, kéo nàng ta xoay người lại: “Vậy thì lại càng dễ nói chuyện rồi!”
“Dừng lại!”
Mặc dù Khương Vọng tránh trong đám đông nhưng thực ra vẫn chú ý đến chuyện bên này.
Người lên tiếng ngăn cản không phải hắn mà là người lúc trước hắn từng có duyên gặp mặt một lần, tên đê tiện Hứa Tượng Càn kia.