Chương 231: Người ôm củi vì mọi người
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cái trán cao của y cực kỳ bắt mắt.
“Ban ngày ban mặt mà tính làm càn à? Ngươi lôi lôi kéo kéo biểu muội ta làm gì?” Y vô cùng tức giận chất vấn.
Vốn tên nam tử mặt phấn này quấy rối người trên đường đã khiến người qua lại vô cùng bất mãn, có điều sợ cản trở tu sĩ Thượng thành chấp hành nhiệm vụ, lo Tô Mộc Tinh thật sự có liên quan đến chuyện hôm nay nên không dám ra mặt.
Giờ có Hứa Tượng Càn ra mặt, người qua đường lập tức ghé đến bao vây họ lại.
Nam tử mặt phấn thấy tình cảnh này gương mặt không hề sợ hãi mà ánh mắt còn mang tia khinh miệt.
“Biểu muội ngươi?” Y quay đầu lại nhìn Hứa Tượng Càn, cười cười: “Ngươi tên là gì, nàng ta tên gì? Nàng ta nhà ở đâu, bao nhiêu tuổi rồi? Bây giờ nói đi, nói sai câu nào ta sẽ giết ngươi!”
Tô Mộc Tình định lên tiếng lại bị y giữ chặt cằm, không cách nào nói được.
Theo lời y, vài tu sĩ Thượng thành gần đó cũng thô bạo gạt đám đông ra, vây sát Hứa Tượng Càn.
Chỉ có những tu sĩ mặc quân phục Phụ Bi quân kia là vẫn đang cẩn thận chấp hành nhiệm vụ, tìm khắp tứ phía.
Hứa Tượng Càn lập tức sửng sốt, y thực sự chỉ nhất thời có lòng tốt ra mặt nhưng thực sự không thể biết được tình hình của Tô Mộc Tình nên dĩ nhiên cũng không thể nào trả lời được câu hỏi của nam tử mặt phấn.
“Mọi người thấy chưa? Hắn ta dám nói láo vào lúc bổn công tử đang chấp hành công vụ. Không biết hắn có liên quan gì đến tà giáo dị đoan kia không?” Nam tử mặt phấn nở nụ cười, quay đầu lại nhìn về phía Hứa Tượng Càn: “Giờ ta có thể bắt ngươi lại nhốt ngươi tám năm, mười năm, ngươi có tin không?”
“Cứ làm đi!” Hứa Tượng Càn không giống một thư sinh mà bắt đầu xắn tay áo lên: “Ta mà sợ ngươi thì không phải ông nội ngươi nữa rồi!”
“Ta mong là ngươi có thể mạnh miệng mãi như vậy!” Nụ cười trên gương mặt nam tử mặt phấn chợt thu lại, giọng lạnh lùng nói: “Tên này hình như có liên quan đến phản tặc Doãn Quan, bắt hắn lại cho ta!”
Trong lúc hỗn loạn, bỗng có một âm thanh trong trẻo vang lên: “Chậm đã!”
Một nam tử gương mặt trẻ tuổi thanh tú nhưng mái tóc hoa râm đi xuyên qua đám đông.
“Nàng tên Tô Mộc Tình, nhà ở con phố sau lưng ngươi cua trái, đi đến cuối đường lại cua phải, ở trong cùng, đó là căn nhà lớn nhất! Tuổi của nàng thì không thể nói với ngươi vì tuổi tác nữ tử là bí mật, ngươi không xứng để biết!”
“Ta đến để làm chứng, câu biểu ca kia của Tô Mộc Tình là gọi Hứa Tượng Càn! Ngươi còn muốn hỏi gì nữa?”
Nam tử mặt phấn chấp hành nhiệm vụ khẩn cấp, quan trọng như vậy mà chỉ dựa vào một câu “Biểu ca” vô duyên vô cớ đã dám can đảm bắt giữ thiếu nữ ngay trên phố. Mục tiêu còn là nữ tử thuộc gia tộc tá chính của cả một thành.
Hoặc là giai cấp thống trị ở Hữu Quốc đã thối nát đến tận xương, hoặc là bối cảnh của người này cực cao.
Hoặc là, cả hai nguyên nhân.
Bất kể là khả năng nào, đều chứng tỏ chuyện này là phiền phức lớn mà người dị quốc tuyệt đối không nên dính vào.
Rõ ràng Hứa Tượng Càn không phải người của Hữu Quốc, trước đó còn bị hành hung một trận trên sân thượng tửu lâu, chứng tỏ người này cũng không có chỗ dựa gì ở địa phương.
Nhưng hắn ta vẫn chịu đứng ra.
Khương Vọng vốn không muốn chọc phiền phức, cũng đang suy nghĩ biện pháp xử lý tốt hơn.
Nhưng nhìn thấy Hứa Tượng Càn chịu đứng ra lại chẳng được ai hưởng ứng, hắn không thể im lặng nữa.
Hắn không thể ngồi nhìn một người tứ cố vô thân, không thể trơ mắt nhìn người này bị mưu hại.
Người ôm củi sưởi ấm cho mọi người, ngược lại khiến hắn ta bị lạnh chết!
Nam tử mặt phấn nghiêng đầu, nhìn Khương Vọng: “Ngươi lại là ai?”
“Thấy chuyện bất bình, ra tay tương trợ!” Khương Vọng nghiêm trang mà nói: “Ta chỉ là một người qua đường không nhìn được ngươi khinh nam bá nữ!”
“Ta nhắc nhở ngươi chú ý lời ăn tiếng nói. Không phải cái gì cũng có thể nói bậy.”
“Thế nào? Ngươi cũng muốn bắt ta?” Khương Vọng cố ý tăng mạnh Đạo Nguyên, lớn tiếng nói: “Người nào đứng ra thì ngươi bắt người đó, bắt Hứa Tượng Càn xong còn muốn bắt ta, cả con phố to như vậy, đám đông đều đang nhìn chằm chằm, ngươi bắt được hết hay sao?”
Hắn cố ý làm lớn chuyện này.
Hắn không tin, cho dù gia thế bối cảnh của công tử mặt phấn này có cao đến mức nào, nhưng có thể không màng đến danh tiếng của cả quốc gia hay sao? Ở hiện trường có nhiều người nhìn như vậy, ngoài thành còn là thủ đô Hữu Quốc, gia tộc hắn ta không có đối thủ hay sao?
Mà sau khi xong chuyện, hắn sẽ lập tức bỏ đi.
Cho dù thế lực của ngươi lại lớn đến mức nào, móng chó của công tử ca Hữu Quốc còn có thể duỗi đến Tề Quốc hay sao?
Thủ đoạn làm dấy lên dư luận quần chúng này là Khương Vọng học được từ Hoàng A Trạm.
Đổi lại là trước kia, chưa chắc hắn sẽ làm như thế. Không phải không thể nghĩ ra, mà là sẽ không suy xét theo hướng này.
“Đúng vậy!” Hứa Tượng Càn thấy có người ủng hộ, lập tức nhảy lên: “Ngươi bắt hết được sao?”
Người qua đường vây xem sôi nổi lên tiếng.
“Quan viên thượng thành mà làm chuyện như vậy sao?”
“Có phải cho là bá tánh hạ thành không quan trọng hay không?”
“Tô cô nương là người tốt, ngươi buông nàng ra!”
“Có bản lĩnh thì bắt cả ta đây này!”
“Đừng có yêu ngôn hoặc chúng ở đây!” Mắt thấy ý kiến và thái độ của công chúng trở nên quyết liệt, nam tử mặt phấn không dám khinh thường, lập tức bác bỏ lời nói của Khương Vọng: “Bản nhân phụng lệnh hành sự, truy bắt Doãn Quan - Thành chủ của thành Nhị Thập Thất với tội âm mưu lật đổ quốc gia! Nếu ả ta là biểu muội của hắn, ta mang về hỏi thì có gì không ổn? Cái tên thư sinh nửa trọc này há mồm đã buông lời nói dối, chẳng lẽ không đáng để điều tra? Ngươi cho rằng mình đang chủ trì chính nghĩa? Ngươi đang gây trở ngại công vụ! Gây sự, phá hoại an bình yên ổn của thành Nhị Thập Thất!”
“Nói nhăng nói cuội!” Hứa Tượng Càn cực kỳ phẫn nộ, nhưng trọng điểm lại hoàn toàn chạy trật: “Tên ẻo lả chết tiệt nhà ngươi, giữa trán lão tử hoàn toàn đầy đủ, không phải nửa trọc!”
Nam tử mặt phấn lập tức cũng hận đến nghiến răng. Hắn ta chỉ ăn mặc tinh tế một chút, sao lại bị gọi là ẻo lả?
Nhưng lúc này nếu không cẩn thận thì cảm xúc của người vây xem sẽ nổ mạnh, hắn ta chỉ có thể tạm thời kiềm nén tính tình.
Hắn ta miễn cưỡng nói với bá tánh chung quanh: “Xin chư vị bình tĩnh một chút! Kẻ hèn...”