Chương 232: “Hảo thiếu niên! Thiếu niên mà tóc đã trắng chính là biểu hiện sớm tuệ.”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhưng theo Khương Vọng thấy, công kích bằng lời nói như vậy căn bản không có ích gì.
Ngươi mắng một câu đồ hói đầu, ta chửi lại một câu thứ ẻo lả, có lợi gì cho chuyện này?
Hắn nghiêng bước chân qua, lập tức tiến lên.
“Lấy bàn tay dơ bẩn của ngươi ra trước!”
Tịnh Chỉ Như Kiếm xẹt qua.
Kiếm chỉ chưa tới gần, cảm giác sắc nhọn đã làm da thịt đau nhói lên trước.
Nam tử mặt phấn buông tay lui lại phía sau ngay tức khắc, lại lập tức rút cái quạt xếp bên thắt lưng rồi mở toang ra!
Bành.
Một ngón tay chính diện nhắm ngay hắn ta, một đóa hoa lửa tràn ra ở đầu ngón tay.
Đóa hoa này cực đẹp, nhưng không nên coi thường sự nguy hiểm của nó.
Khương Vọng đưa một tay khác kéo Tô Mộc Tình về phía sau, thuận miệng hỏi: “Sao ngươi không ở nhà?”
Cho dù không thân với Khương Vọng, nhưng chung quy hôm nay đã là lần thứ hai gặp mặt, hơn nữa hắn còn giúp mình.
Tô Mộc Tình kinh hoàng nói: “Ta bị nhốt trong phòng, nhưng không biết sao lại thế này, hai tỳ nữ canh chừng ta ngoài cửa đột nhiên mất mạng! Người trong nhà đều đã chết! Ta quá sợ hãi, cho nên chạy ra... Ta không suy nghĩ quá nhiều, chỉ nghe bọn họ nói biểu ca của ta...”
Hiển nhiên nàng ta cũng biết không nên nhắc đến biểu ca của mình, nàng ta lập tức dừng miệng.
Bên kia, nam tử mặt phấn trực diện với Diễm Hoa xếp quạt xếp lại, ngừng đòn tấn công đang chờ phát động, sắc mặt trở nên nặng nề: “Diễm Hoa? Rốt cuộc các hạ là người nào?”
Hắn ta không phải công tử ăn chơi không hiểu cái gì. Hắn ta có thể uy phong trong lãnh thỗ Hữu Quốc, nhưng đồng thời nhất định phải hiểu thêm về thời thế của các nước.
Khương Vọng không biết là, những lời mà Đổng A nói ra khi truyền Diễm Hoa cho hắn, cái gọi là nghiên cứu mới nhất của Quốc Đạo Viện chỉ là ngụy trang.
Bằng không Đổng A cũng không đến mức làm ra những bút ký đó. Ông ta cũng là một trong những tu gia có ý đồ tu bổ xong Diễm Hoa Phần Thành.
Lúc trước Tần Quốc mượn đất để mai phục giết chết Tả Quang Liệt, môn đạo thuật Diễm Hoa này chính là một trong những điều kiện mà Trang Quốc đưa ra.
Chẳng qua lời này nói ra không dễ nghe, nên khi các đạo viện Trang Quốc truyền thụ Diễm Hoa cho những đệ tử ưu tú, đều nói là thành quả nghiên cứu của Quốc Đạo Viện.
Tần, Sở chinh phạt nhau nhiều năm, hiểu biết nhau nhất. Nơi quen thuộc với Diễm Hoa nhất, ngoài Sở Quốc ra thì chính là Tần Quốc.
Mà bất kể là Tần hay Sở thì đều là quái vật khổng lồ đối với Hữu Quốc.
“Ta là người nào không quan trọng.” Khương Vọng tạm thời bỏ qua Tô Mộc Tình, chỉ nói với nam tử mặt phấn kia: “Quan trọng là ngươi đang làm cái gì! Cho dù Doãn Quan là biểu ca của nàng, vậy thì có thể liên quan gì đến nàng? Ngươi và ta đều rất rõ, nàng chỉ là một nữ tử bình thường, không có chút tu vi nào!”
“Không phải không có tu vi thì không lật đổ quốc gia được. Bằng hữu này, suy nghĩ của ngươi không khỏi quá đơn giản!”
“Đúng là vì nhân tâm phức tạp, chúng ta mới không cho phép ngươi không có bằng chứng mà mang người đi.”
“Ngươi nhất định phải xen vào việc của người khác đúng không?” Nam tử mặt phấn mất hết kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Ngươi quản được nhất thời, vậy quản được cả đời hay không?”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Tiếng nói của Khương Vọng càng to lớn vang dội, nhìn thẳng vào đối phương, chính nghĩa hiên ngang: “Ngươi muốn sau này tính sổ với một nữ tử nhu nhược? Xong việc còn trả đũa? Ngươi nghĩ phụ lão hương thân của thành Nhị Thập Thất này đều là những người máu lạnh vô tình, để ngươi tùy ý làm ác sao?”
Tất cả bá tánh vây xem đều phẫn nộ.
“Tiểu bạch kiểm ngươi nói rõ ràng cho lão tử! Ngươi có ý gì?”
“Cút trở về thượng thành của ngươi đi!”
“Nơi này không chào đón ngươi!”
Nam tử mặt phấn liên tục giải thích: “Ta không có ý đó! Mọi người đừng tin hắn, người không thuộc quốc gia của chúng ta thì nhất định có dị tâm. Nói không chừng hắn là đồng đảng của Doãn Quan.”
“Con mẹ nó, ngươi cút đi!”
Trong đám người có một quả trứng gà bay ra, hắn ta cuống quít né qua, tức giận đến mức khàn cả giọng: “Ai đang chọi ta?”
“Là phụ thân ngươi!”
Một củ cải trắng thối bay ra.
“Gia gia nhà ngươi!”
Lại một quả trứng gà.
“Thẩm thẩm ngươi!”
Quần chúng hết sức kích động, ồn ào náo động sôi trào.
Hắn ta nghiễm nhiên đã khiêu khích khiến nhiều người tức giận.
Hắn ta lại không cách nào công khai công kích nhiều bá tánh bổn quốc như vậy, chỉ có thể lấy quạt xếp che mặt, căm giận thoát đi.
Đúng lúc này, từ trong thượng thành, bỗng nhiên có một bóng hình giẫm lên hư không mà đến.
Chạy từ xa tới gần, tay áo vung lên, tát một cái đã đánh nam tử mặt phấn ngã nhào xuống tại chỗ, quỳ gối giữa đám người.
“Súc sinh! Chạy đi đâu? Còn không tạ tội với phụ lão hương thân của bổn thành?”
Một lão nhân tóc bạc mặt hồng hào, tiên phong đạo cốt bước tới, đứng trước mọi người.
Trừ Khương Vọng, Hứa Tượng Càn và các chiến sĩ Phụ Bi quân còn đang chấp hành nhiệm vụ ra thì mọi người ở hiện trường, bao gồm cả những bá tánh quần chúng kích động của hạ thành, ai cũng quỳ rạp trên mặt đất.
Họ cung kính mà nói: “Quốc sư!”
Nếu hỏi ai là đệ nhất nhân của Hữu Quốc, hầu như không ai nghĩ đến quốc quân tham hoan háo sắc kia, mà sẽ nhớ đến quốc sư Triệu Thương.
Ông ta đã chấp chính nhiều năm nên Hữu Quốc mới được mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, được bá tánh kính yêu sâu sắc.
Người này thân dân cần chính, thậm chí thường xuyên tự mình khai đàn cầu mưa, rất nhiều bá tánh Hữu Quốc đều từng gặp ông ta, quen biết ông ta.
Lúc này Triệu Thương vừa xuất hiện, tất nhiên đã biến thành tiêu điểm của toàn trường.
Ông ta đáp xuống đất xong thì lập tức nhìn về phía Khương Vọng, miệng nói lời tán thưởng: “Hảo thiếu niên! Thiếu niên mà tóc đã trắng chính là biểu hiện sớm tuệ.”
Ông ta liếc một cái đã nhìn thấu tuổi thật của Khương Vọng, cũng không bị mái tóc bạc kia mê hoặc.
Khương Vọng không nhận ra ý đồ đến đây của ông ta, cho nên không đáp lại.
“Lão phu vừa lạc quẻ, phát hiện sức mạnh nguyền rủa đầu tiên của thành này đã bị tan biến trên tay của ngươi. Cho nên Doãn Quan chỉ có thể hấp tấp phát động Thiên Tuyệt Chú mà mình đã bố trí, điều này cũng giúp chúng ta có thêm đường sống, giảm bớt nguy hại cực lớn. Có thể nói ngươi đã cứu vớt cả thành Nhị Thập Thất!”