Chương 239: “Vô Sinh Vô Diệt trận cũng đã nhìn rồi. Bệ hạ định làm gì?”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bên ngoài thành vực Phong Lâm trước đây.
Đỗ Như Hối tóc đen như mực đứng xuôi tay, trên gương mặt tuy có nét già nua nhưng lưng thẳng tắp như thương.
Cả Trang Quốc, có thể khiến ông ta kính cẩn như vậy dĩ nhiên chỉ có một người, chủ nhân Trang Quốc Trang Cao Tiện.
Đó là một nam tử trung niên gương mặt ôn hòa đang cẩn thận đánh giá thành vực Phong Lâm bị sương mù bao phủ. Nếu thoáng nhìn qua, hắn ta cũng không khác gì một thân sĩ giàu có thường du ngoạn mùa xuân.
Chỉ riêng bề ngoài thì tuyệt đối không ai có thể tưởng tượng được, hắn ta lại là một nam nhân quả đoán sát phạt như vậy. Về quốc sự hắn ta cứng rắn sắc bén vượt xa quân chủ Trang Quốc đời trước.
Sau khi nhìn một lúc, Trang Cao Tiện ngậm cười nói: “Lần này thầy đã đánh cho Bạch Cốt Tôn Thần một cú đau rồi nên hắn ta mới muốn kéo nơi này vào U Minh, có điều mới kéo được một nửa thì dừng lại, để thành vực Phong Lâm chìm trong khe hẹp giữa hiện thế và U Minh, khiến nơi này trở thành tử địa chứ không hề bị U Minh tiêu hóa, và cũng để lại trong Trang cảnh ta một vết sẹo mãi mãi. Hại người không lợi mình như vậy có thể thấy hắn ta phẫn hận cỡ nào.”
Nếu như cả thành vực Phong Lâm hoàn toàn bị kéo vào U Minh, khu vực này sẽ bị xóa sổ trong hiện thế. Đến lúc đó, xung quanh dãy núi Kỳ Xương có thể là thành vực Vọng Giang hoặc thành vực Tam Sơn. Về lâu về dài nơi này cũng sẽ dần bị người ta quên lãng.
Nhưng bây giờ nó bị kẹt ở giao giới của hiện thực và U Minh, Bạch Cốt Tôn Thần vô duyên vô cớ hao phí thần lực mà bản thân không được lợi lộc gì. Còn Trang Quốc cũng mãi mãi lưu lại tử địa này. Mỗi người nhìn thấy vùng tử địa này cũng đều sẽ nhớ lại đoạn lịch sử ấy.
Trước đây khi Trang Cao Tiện vẫn còn là thái tử, Đỗ Như Hối chính là thầy của hắn ta.
Sau khi Trang Cao Tiện lên ngôi, vị trí quốc tướng không hề có lựa chọn thứ hai.
“Bệ hạ.” Đỗ Như Hối khom người nói: “Lão thần nghe nói, Thánh chủ ngày xưa dân an thì vui, dân khổ thì khóc. Đứng bên ngoài vùng đất thành vực Phong Lâm cũ, người không nên cười. Trang quân đăng lâm Động Chân là vinh hạnh của Trang Quốc. Hy sinh bách tính đến tình cảnh như thế này là nỗi nhục của Trang quân. Huống hồ những vong hồn kia sẽ vĩnh viễn không được yên nghỉ, đang ở trước mặt bệ hạ đấy.”
“Cao Tiện thụ giáo.” Trang đế lập tức nghiêm túc, ngại ngùng nói: “Thực sự là đuổi kịp lão thất phu Ung Quốc kia, nghĩ đến biên cảnh từ giờ không cần phải ưu sầu, bách tính an bình thì lại vô tình quên mất hiện thực này.”
Bây giờ cảnh giới của Trang Cao Tiện đã vượt qua Đỗ Như Hối nhưng vẫn giữ sự tôn kính của học sinh dành cho thầy.
Đỗ Như Hối nghe vậy cũng không đuổi đánh tới cùng, cũng không nghi ngờ thêm nữa mà nhẹ nhàng bỏ qua đề tài này.
“Bệ hạ có thể lập một bia sinh linh ở ngoài vùng này, coi như tưởng nhớ. Trên tấm bia hãy tự trách bản thân, ghi lại quốc thù. Một lần nữa liệt việc trừ bỏ Bạch Cốt Đạo vào quốc sách, thề an ủi vong linh, như thế có thể an ủi được oán trách của dân, thu được dân tâm, tụ được dân ý.”
Trang Cao Tiện không ngừng than thầm: “Đây đúng là lời vàng ý ngọc!”
Lần trước Trang Quốc đưa trừ bỏ Bạch Cốt Đạo vào quốc sách đó là ở thời đại Thái tổ Trang Thừa Càn. Lúc ấy cũng thực sự đã nhổ cỏ tận gốc Bạch Cốt Đạo.
Ngày nay, Bạch Cốt Đạo tro tàn lại cháy gây tiếng vang kém xa năm đó. Nhưng lập lại quốc sách này vẫn có thể thức tỉnh ký ức của bách tính Trang Quốc, để biểu đạt tâm ý giữ gìn Tổ chế, lại bày tỏ quyết tâm không đội trời chung với Bạch Cốt Đạo.
Đưa tất cả oán trách của dân tập trung lên Bạch Cốt Đạo. Một khi trừ bỏ được Bạch Cốt Đạo, Trang Cao Tiện chẳng những sẽ không bị thóa mạ vì thành vực Phong Lâm thất thủ, ngược lại còn chiếm được dân tâm vì đã đích thân phục được quốc thù.
Đỗ Như Hối dựng kịch như gió xuân hóa mưa, thủ đoạn thâm cay nhưng mượt mà.
Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân quan trọng giúp ông ta có thể chèo chống được triều đình Trang Quốc trong thời gian Trang Cao Tiện dưỡng thương.
Trong thành vực Phong Lâm sương mù phun trào, cũng che đậy đi những thê thảm bên trong. Dường như tất cả những sự cố xảy ra trên mảnh đất này đều đã chìm giữa âm dương, không xuất hiện dưới ánh mặt trời nữa.
“Vô Sinh Vô Diệt trận cũng đã nhìn rồi. Bệ hạ định làm gì?”
Trang Cao Tiện nhẹ nhàng phủi ống tay áo: “Đã tới quận Thanh Hà, có thể không đến Thanh giang bái phỏng trưởng bối sao?”
...
...
Sau khi rời khỏi Hữu Quốc, Khương Vọng tiếp tục đi thẳng về hướng Tề Quốc.
Hữu Quốc chỉ là một chặng trên con đường hắn đi, hắn có con đường phải đi của riêng mình.
Đi đường cũng không phải là mục đích duy nhất, quan trọng hơn là luyện kiếm, luyện thân, luyện tâm trên đường đi.
Trời đất sẽ là lò, hồng trần là lửa, bản thân là đồng.
Từ tiểu chu thiên đi đến đại chu thiên.
Gặp núi leo núi, gặp sông lội nước, gặp cửa hàng nghỉ chân, gặp bất bình... rút trường kiếm.
Dưới chân đường càng chạy càng dài, tu hành đường càng mở càng rộng.
Hắn dần dần cảm thấy có một loại biến hóa nào đó đang xảy ra.
Giống như một con đường bị mây che sương phủ giờ đã càng ngày càng rõ ràng, cũng càng ngày càng chắc chắn.
…
Phía nam Ung Quốc và Trang Quốc ngoài một đoạn giáp giới ngắn thì phần lớn quốc cảnh đều bị ngăn cách bởi dãy núi Kỳ Xương.
Hướng Tây Bắc Ung Quốc có một tiểu quốc, tên “Trần”.
Trần Quốc tuy nhỏ, cảnh nội lại có một hung địa nổi tiếng, tên là “Vô Hồi Cốc”.
Không ai nói rõ được nguy hiểm của Vô Hồi Cốc xuất phát từ chỗ nào nhưng đúng như cái tên, người vào Vô Hồi Cốc đều không có ai sống sót trở ra.
Trong sương mù sáng sớm, một nữ tử tóc dài rủ xuống vai đạp sương mù bước đi, tiến vào trong cốc.
Nàng ta mang mặt nạ không thể nhìn thấy rõ ngũ quan, vô cùng tà dị, tư thái lại rất đẹp.
Trong cốc rộng rãi chứ không đáng sợ như mọi người tưởng tượng.
Ngược lại không khí hiền hòa, có hoa tươi đua sắc, suối nước róc rách.
Vị trí chính giữa có dựng một ngôi nhà gỗ.
Dòng suối nhỏ chảy qua trước nhà gỗ, trên bờ còn có mấy con gà đang nhàn nhã tản bộ, một con chó vàng đang nằm trước cửa.
Cô gái tóc dài đứng trước nhà gỗ, gọi lớn: “Lão đại!”
Giọng quá lớn làm con chó vàng giật mình lao ra, mấy con gà phạch phạch vỗ cánh.
Một lúc sau, trong nhà vẫn chưa hề có động tĩnh gì.