Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 238: Dân tâm như nước, ta là Hà Bá

Chương 238: Dân tâm như nước, ta là Hà Bá


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Dù sao cho dù là quốc sư Triệu Thương hay thống soái Phụ Bi quân Trịnh Triêu Dương đều kiên định theo phái bảo hoàng.
Tử trung với tiên đế và cũng dời sự trung tâm này sang kim quân.
Bởi vì kim quân không để ý đến chuyện triều chính nên giờ chủ trì chính sự là quốc sư.
Trên đại điện.
Triệu Thương ngồi một mình.
Ngoài Hữu quân ra, cả Hữu Quốc chỉ có hai chỗ ngồi trong đại điện cho lão ta và Trịnh Triêu Dương.
Đặt ở vị trí đầu tiên của các quần thần.
Tuy nhiên Trịnh Triêu Dương xưa nay không ngồi, nói là không quen.
Lúc này trong điện chỉ có Triệu Thương và Trịnh Triêu Dương, không có người thứ ba.
Mai rùa rơi lung tung trên bàn.
Triệu Thương không nhìn quẻ tượng mà chỉ nhắm mắt nói: “Hôm nay vì sao Trịnh soái lại thả Doãn Quan kia?”
Cũng giống như phần lớn các phái tu hành trong thiên hạ, tu hành pháp của Binh gia cũng bắt nguồn từ Đạo môn.
Đạo môn cổ xưa nhất vốn là pháp môn tìm kiếm con đường tu hành của nhân tộc hợp lại với nhau.
Có điều trải qua năm tháng dài đằng đẳng dần có những hướng khác nhau nên mới sinh ra những phái khác nhau.
Gần như tất cả người tu hành các phái cũng đều phân chia cảnh giới theo hệ thống Du Mạch, Chu Thiên, Thông Thiên, Đằng Long, Nội Phủ, Ngoại Lâu, Thần Lâm, Động Chân...
Chỉ khác nhau về cương lĩnh tư tưởng, mục tiêu chú trọng khác nhau cũng dẫn dến thay đổi về phương thức chiến đấu.
Binh gia chú trọng sức mạnh khí huyết, am hiểu nhất sử dụng sát khí, được xưng là đứng đầu về sát lực của các phái.
Hôm nay Trịnh Triêu Dương chiến đấu với Doãn Quan mặc dù cũng bạo phát chiến lực cực mạnh nhưng sát lực áp đảo tu sĩ cùng giai lại chưa thể hiện hết.
Nói một cách khác, y chưa sử dụng toàn lực.
Trịnh Triêu Dương đứng đấy như thiết tháp, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Ta chưa từng gặp được tu sĩ thiên tài như vậy ở Hữu Quốc.”
“Ta đang nghĩ.” Y nói: “Thiên tài như vậy, nếu cho hắn cơ hội trưởng thành. Chẳng lẽ không thể trở thành trụ cột kinh trời của Hữu Quốc sao? Chẳng lẽ không đủ để bảo vệ Hữu Quốc sao?”
Mí mắt Triệu Thương khẽ nâng lên, thản nhiên nói: “Có thiên tài còn mạnh hơn hắn nhưng chưa có cơ hội trưởng thành thì đều đã chết trận rồi.”
Lão lại bổ sung thêm: “Trước khi Thánh thú hộ quốc xuất hiện.”
Trong đại điện, tiếp theo đó là sự trầm mặc dài dằng dặc.

Thành Tân An, Trang Quốc.
Trước tự điện, một ông lão tóc hoa quỳ mãi không đứng dậy.
Trong thành Tân An lớn như vậy không có mấy người nhận ra ông ta.
Nhưng nếu là ở thành vực Phong Lâm trước kia, gần như không ai không biết ông ta.
Bởi vì ông ta chính là thành chủ Phong Lâm thành trước khi Ngụy Khứ Tật đến.
Trị chính của ông ta có thể xưng là rộng lượng, cần cù.
Thời gian ông ta tọa trấn thành vực Phong Lâm, hai chân ông ta đã đi khắp từng thành trấn, từng thôn làng mà ông ta trị vì. Đây là chuyện Ngụy Khứ Tật chưa bao giờ làm. Cả Trang Quốc cũng không tìm được vị thành chủ thứ hai có thể làm được như vậy.
Năm Đỗ Dã Hổ mười ba tuổi lên công đường giết người, chính ông ta đã đích thân chủ trì lật lại bản án, còn đưa Đỗ Dã Hổ đến Đạo viện bồi dưỡng, nhờ đó mới có Đỗ quân gia dần dần tạo được danh tiếng trong Cửu Giang Huyền Giáp bây giờ.
Lúc ông ta ở thành vực Phong Lâm rất được quân dân kính yêu, về sau ông ta tự thấy mình tuổi già sức yếu, củng cố không được tu vi nên chủ động từ quan dưỡng lão.
Đời này của ông ta không có con cái, không người thân, không đồ đệ.
Năm đó Trang Cao Tiện phạt Ung, ông ta cũng lập được chiến công hiển hách.
Để ban thưởng, triều đình Trang Quốc đã ban thành Phong Lâm cho ông ta nhưng ông ta chưa từng lấy một xu một hào, sau khi dâng hiến cả cuộc đời mình thì lại trả thành Phong Lâm lại cho quốc gia.
Vậy mà bây giờ, thành vực Phong Lâm đã không còn nữa.
Cả thành vực Phong Lâm, một con chó, một con gà, thậm chí là một đống bùn cũng không thể giữ lại.
Nói là do Bạch Cốt Đạo làm loạn?
Một tà giáo im lặng mấy trăm năm, lấy đâu ra sức mạnh lớn như vậy?
Tập Hình Ti Trang Quốc làm ăn kiểu gì vậy? Trước khi xảy ra sự việc không hề phát giác gì sao?
Vì sao cả thành vực Phong Lâm đều chết hết, Đổng A vẫn có thể sống!
Vì sao Đổng A thấy rõ âm mưu, đường đường là quốc sư Đỗ Như Hối, Chỉ Xích Thiên Nhai nổi danh ác nước mà vẫn không trở tay kịp!
Vì sao...
Lời giải thích của Triều đình Trang Quốc có thể thuyết phục tất cả mọi người trong thiên hạ không phải vì lời giải thích đó hoàn mỹ cỡ nào, không lộ chút sai sót cỡ nào mà chỉ vì những người kia đều không phải là người trong thành vực Phong Lâm.
Chỉ là bởi vì thành vực Phong Lâm không có người nữa rồi!
Chỉ có Lưu Dịch An ông ta.
Chỉ có tấm thân già, sinh mệnh sắp tàn này là vẫn đang đau khổ tìm kiếm.
Nhưng ông ta hỏi quốc tướng, quốc tướng tránh không gặp.
Ông ta hỏi quân vương, quân vương khóa cửa thâm cung.
Ông ta hỏi quần thần, quần thần không ai để ý đến ông ta.
Ai lại đi để ý đến một lão già không thể quật khởi được nữa, một lão già khí tức suy yếu, tu hành sụp đổ, không có chút chiến lực nào chứ?
Đặc biệt là ông ta lại cố chấp đến như vậy. Vào thời điểm cả Trang Quốc phồn vinh vui vẻ thì cứ nhất định phải khơi lại vết sẹo đau đớn đó.
Ông lão ấy bây giờ đang mặc một bộ đồ trắng.
Ông lão mặc đồ trắng Lưu Dịch An một mình tới lui trong thành Tân An, hỏi cả cửu thiên.
Thế nhưng cửu thiên không có lời đáp.
Không ai để ý.
Ngày thứ mười, ông ta đang quỳ trước Tự điện.
Ông ta muốn hỏi Thái tổ một tiếng!
Nếu Thái Tổ vẫn còn, nhìn thấy tình cảnh ngày hôm nay thì có than lên tiếng nào không!
“Quân như thuyền, dân như nước. Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền!”
Ông ta đứng trước Tự điện gào khóc.
Bất lực như một đứa trẻ.
...
Ngoài Tự điện, ở một góc cua đối diện con phố dài.
Phó tướng Trang Quốc Đổng A đứng yên đấy, không nói một lời.
...
...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất