Chương 243: Hạng người vô danh
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tên mũi ưng rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, cả giận mà nói: “Thắng ca, huynh phải nhớ rõ mình mang họ gì! Huynh vì một người ngoài lai lịch không rõ mà vũ nhục Trọng Huyền gia chúng ta?”
“Trọng Huyền Tín, ngươi còn chưa có tư cách dạy ta làm việc đâu.” Trọng Huyền Thắng lười biếng nhìn tên mũi ưng nói: “Ngươi là ngươi, ta là ta. Ta mà còn chưa đại diện cho Trọng Huyền gia được thì ngươi có thể hay sao?”
“Được!” Trọng Huyền Tín cắn răng nói: “Vậy không nói đến chuyện này. Hôm nay ta tới chỉ muốn hỏi Thắng ca một câu, chúng ta mới là người một nhà, huynh đẩy ta ra khỏi danh sách để đưa danh ngạch cho một người ngoài! Huynh cảm thấy thích hợp hay sao?”
Trọng Huyền Thắng chậm rãi đứng lên từ cái ghế, lại vỗ vỗ bả vai Khương Vọng lần nữa, ý bảo hắn an tâm.
Sau đó hắn ta đi đến trước mặt Trọng Huyền Tín, nhìn Trọng Huyền Tín mà nói: “Lần này tiến vào bí cảnh Thiên Phủ lấy ta làm trung tâm, tất cả mọi chuyện tập trung để ta lấy được thần thông Nội Phủ là chủ. Đây là quyết định tối cao mà các gia lão đã thông qua. Ta cảm thấy ai càng có thể trợ giúp mình thì ta có thể chọn người đó. Nói cách khác, ta muốn đưa vị trí này cho ai thì cho người đó.”
“Hiện tại ngươi tới nói cho ta, vì cái gì không thích hợp? Không thích hợp thế nào?”
Ánh mắt Trọng Huyền Tín có chút trốn tránh, nhưng vẫn cứng cổ mà nói: “Nói thế nào thì ta cũng đáng tin hơn một người ngoài, ta cũng mạnh hơn hắn ta! Nếu nói đến trợ giúp, chẳng lẽ ta không trợ giúp huynh được nhiều hơn hay sao? Không thì để ta và hắn đánh một trận, nhìn xem ai càng mạnh, ai càng có tư cách lấy được vị trí này!”
“Trọng Huyền Tín, ta nói một lần cuối cùng với ngươi.” Trọng Huyền Thắng lười nói thêm cái gì nữa, chỉ vươn ngón tay mập mạp ra đâm đâm vào ngực hắn ta, rất bình tĩnh mà nói: “Cút đi.”
Gương mặt Trọng Huyền Tín lộ ra biểu cảm sỉ nhục, phẫn nộ, trông cực kỳ phức tạp.
Nhưng cuối cùng cũng không dám nói cái gì, hắn ta chậm rãi lui về phía sau, kéo ra khoảng cách với ngón tay của Trọng Huyền Thắng, sau đó xoay người nhanh chóng rời đi.
Bước chân của hắn ta rất nặng nề, giẫm mạnh lên sàn gác đến mức nó run lên bần bật.
“Thắng thiếu gia.” Hạ nhân tửu lầu khom người giải thích: “Tín công tử nhất quyết phải vọt vào, chúng ta...”
Trọng Huyền Thắng cũng không nói gì, chỉ xua xua tay, ý bảo bọn họ rời đi.
Cửa phòng bị đóng lại lần nữa, bọn hạ nhân lặng yên rời đi không phát ra một tiếng động.
Khương Vọng cười cười, nói: “Thật ra cũng không phải không thể đánh một trận, có lẽ ta sẽ không thua.”
Đi đường vạn dặm, chỉ mài một kiếm.
Cả bản thân Khương Vọng cũng không biết, một kiếm của hắn ra khỏi vỏ sẽ mạnh đến mức nào.
Nhưng hắn có thể chắc chắn là, đối mặt với bất kỳ tu sĩ nào cùng cấp bậc, hắn đều có tư cách để đấu một trận, đều có cơ hội thắng lợi.
Mà trong đó cũng bao gồm Trọng Huyền Thắng trước mặt. Cho dù hai đại bí pháp của hắn ta toàn bộ khai hỏa, Khương Vọng tự nghĩ cũng có năm phần cơ hội chiến thắng. Kết luận này là đã suy xét đến tình huống sau khi Trọng Huyền Thắng tiến giai lên Thông Thiên Cảnh, tất nhiên sẽ có được thủ đoạn mới.
Mà Trọng Huyền Tín còn thua kém xa thì càng không cần bàn đến.
“Đúng là không có gì không thể.” Trọng Huyền Thắng ngồi lại vị trí, nói: “Nhưng dựa vào cái gì? Hắn là cái thứ gì mà muốn bằng hữu của Trọng Huyền Thắng này chứng minh cho hắn thấy?”
“Khương huynh, ngươi nhìn xem trong phủ thành hôm nay, có bao nhiêu người muốn chen vào bí cảnh Thiên Phủ? Có bao nhiêu người không cam lòng, khó chịu. Chẳng lẽ ta phải bắt ngươi một mình chứng minh hết với bọn họ?”
Trọng Huyền Thắng nhấc bầu rượu lên, đổ đầy hai ly rượu: “Ta thỉnh ngươi tới, ngươi chỉ phụ trách tới là được. Còn chuyện khác không cần ngươi ra tay giải quyết. Chuyện vừa rồi là do ta sơ sẩy. Ta nhận lỗi với ngươi.”
Thế gia cũng có sự phức tạp của thế gia, Khương Vọng hoàn toàn có thể lý giải.
Chỉ một gia tộc nhỏ như Phương gia ở thành Phong Lâm mà còn chưa bao giờ ngừng lục đục với nhau. Huống chi là gia tộc có thể coi là cự bá ở Tề Quốc như Trọng Huyền thị.
Tề Quốc chính là cường quốc đương thời, cùng với Cảnh, Tần, Sở, Kinh, Mục hợp thành Lục hùng trong thiên hạ.
Trọng Huyền thị đã ăn sâu bén rễ, cành lá tốt tươi ở cường quốc như vậy thì thực lực cũng không thua kém gì một tiểu quốc bình thường, không có khả năng tránh khỏi đấu tranh nội bộ.
Khương Vọng nhận lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
Hắn cũng không để ý chuyện như vậy.
...
Mùng bảy tháng ba, đây là thời gian mà bí cảnh Thiên Phủ mở ra.
Địa điểm nằm ngay trung tâm của thành Thiên Phủ.
Đó là một cái hồ sâu có hình dạng tròn trịa, tên là Thiên Phủ đàm, ngoài ra còn được gọi là Mãn Nguyệt đàm.
Ngày thường nó cũng không có gì kỳ lạ, hồ nước trong vắt, liếc một cái là thấy được đến đáy.
Cũng có người không ngừng nghiên cứu kiểm tra hồ nước này vô số lần, nhưng vẫn không tìm ra bất cứ đặc thù nào.
Nhưng mỗi mười hai năm, cứ tới lúc mà bí cảnh Thiên Phủ mở ra thì toàn bộ Mãn Nguyệt đàm sẽ trở nên sâu thẳm.
Lúc này Mãn Nguyệt đàm trở nên sâu không thấy đáy, trước mắt còn chưa nghe nói có ai có thể xem thấu được Mãn Nguyệt đàm khi đang ở trạng thái này.
Toàn bộ Mãn Nguyệt đàm được một đại trận phòng hộ, ở ngoài đại trận lại có tường cao cách xa nhau, hành lang dài vờn quanh.
Đây đều là do Tề Quốc làm ra, vì phòng ngừa người nằm ngoài danh sách quấy rối, làm ảnh hưởng cuộc thăm dò bí cảnh Thiên Phủ.
Thành Thiên Phủ vốn được kiến tạo chung quanh lối vào của bí cảnh Thiên Phủ.
Cho nên nằm giữa tòa thành này cũng chính là vị trí trung tâm nhất.
Hàng năm Tề Quốc có một chi đội đóng quân tại đây, thành Thiên Phủ có thể nói là vững như núi cao, tà ma ngoại đạo dám tới tìm chết bao năm qua đều đã chết sạch.
Năm nay Tề Quốc đã sớm quyết định đưa ra mười vị trí trong danh sách, mười người này không bị hạn chế về quốc tịch, xuất thân, lưu phái tu hành, không quan tâm đến thiện ác chính tà.
Chỉ cần là cường giả là được.