Chương 247: Làm cái gì cũng không để lại chứng cứ.
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lấy thực lực của Trọng Huyền Thắng, nếu khai hỏa toàn bộ chiến lực cũng có thể thoải mái đánh lên đến một trăm người đứng đầu Thông Thiên Cảnh trong Thái Hư Huyễn Cảnh.
Rốt cuộc hắn cũng đã hiểu, vì cái gì với sức mạnh của Trọng Huyền Thắng, muốn thăm dò một bí cảnh mà tất cả đối thủ đều bị hạn chế dưới tu vi Đằng Long Cảnh, vẫn còn cần tìm người giúp đỡ.
Sắc mặt Trọng Huyền Thắng cực kỳ khó coi: “Ta cho rằng hắn không làm đến mức này.”
Đát! Đát! Đát!
Tiếng giày giẫm lên mặt đất phảng phất như gõ vào trái tim của mỗi một người cạnh tranh.
Vương Di Ngô đi qua đám người, lập tức đến trước mặt Trọng Huyền Thắng đang đứng trong góc.
“Hiện tại trở về, vẫn còn kịp.” Hắn ta nói.
Tới lúc này, vẻ mặt của Trọng Huyền Thắng lại bình tĩnh đến đáng sợ.
Hắn ta nheo đôi mắt vốn đã ti hí kia lại: “Ngươi và Trọng Huyền Tuân quả thật là tương giao sâu đậm.”
Hắn ta không uy hiếp, bởi vì uy hiếp vô dụng.
Hắn ta không khiêu khích, bởi vì khiêu khích chỉ là tự rước lấy nhục.
Nhưng hắn ta sẽ không trở về.
Hắn ta chỉ có thể đánh trả.
Người không hiểu Trọng Huyền Thắng, sẽ cảm thấy người này thực phức tạp, có khi ấu trĩ, có lúc thâm trầm.
Mà hắn ta rất ít khi để ai biết được sức dẻo dai và độ hung ác của mình.
Đối với phản ứng của Trọng Huyền Thắng.
Vương Di Ngô vừa không giận, cũng không cười.
Y không nói gì nữa, chỉ nghiêng người đi, cứ như vậy mà đứng bên cạnh Trọng Huyền Thắng, Khương Vọng và Thập Tứ.
Y không có nói thêm câu nào.
Và cũng chẳng có gì cần nói thêm nữa.
Sóng nước trong Mãn Nguyệt đàm sáng trong như gương, lại không in bóng bất cứ người nào trên bờ.
Rất nhiều người đều là lần đầu tiên tới Mãn Nguyệt đàm, họ liên tục trầm trồ bảo lạ.
Bầu trời có ánh trăng, không thể in bóng vào mặt nước.
Trong nước cũng có trăng, tĩnh lặng như ảo ảnh.
Ánh trăng trên mặt nước, từ lúc xuất hiện đến giờ vẫn luôn cố định bất động.
Nhìn từ hành lang dài xoay tròn thành hình khuyên, trăng trên bầu trời đêm vẫn đang lệch qua một bên.
Thời gian đang trôi qua từng chút từng chút một, nơi này dần dần an tĩnh lại.
Mọi người nín thở chờ đợi, yên lặng chuẩn bị.
Rốt cuộc chờ đến lúc trăng lên giữa trời.
Trăng trên bầu trời tới giữa vòng tròn do hành lang xếp lại thành, đang sáp nhập vào ánh trăng trong Mãn Nguyệt đàm.
Lúc này ánh trăng trên trời đã chồng lên trăng dưới mặt nước.
Mãn Nguyệt đàm vẫn luôn tĩnh lặng đã xảy ra biến hóa, sóng nước lay động.
Mà ánh trăng trong mặt nước bỗng lắc lư một chút.
Khương Vọng biết điều này tuyệt đối không phải ảo giác, biến hóa sắp xảy ra.
Cứ như có một bàn tay vô hình vói vào Mãn Nguyệt đàm, “Vớt” cái bóng trăng trong nước lên.
Bóng trăng trong nước cứ như một tờ giấy bị cắt, cứ vậy mà rời đi Mãn Nguyệt đàm, dựng đứng lên, lơ lửng phía trên đầm nước này.
Tuy như giấy cắt, nhưng không nhìn ra độ dày của nó từ mặt bên.
Nhìn từ chính diện, bóng trăng trong nước chậm rãi mở rộng, cuối cùng hình thành một ánh trăng tròn cao chừng một người.
Đây là lối vào của bí cảnh Thiên Phủ, được gọi là Nguyệt Môn.
Tu sĩ ở đây sôi nổi tạm biệt thân nhân bằng hữu, bởi vì có lẽ lời từ biệt này sẽ trở thành vĩnh viễn.
Sự nguy hiểm trong bí cảnh Thiên Phủ cũng nổi tiếng như thu hoạch có được từ nó vậy.
“Bí cảnh Thiên Phủ dọa phá mật, nhiều người như vậy ta đi trước!”
Hứa Tượng Càn nắm chặt thời cơ để niệm một câu “Thơ”, sau đó vọt người nhảy vào Nguyệt Môn.
Nhưng nói tư thế đó là “Anh dũng đi trước”, chi bằng dùng “Chạy vắt giò lên cổ” để hình dung thì càng chính xác hơn.
Đại khái hắn ta cũng biết “Làm thơ” như vậy dễ bị đánh.
Lý Long Xuyên theo sát phía sau, bước chân cong lên như cánh cung, thân thể thì lao vút đi như mũi tên. Mọi người chỉ vừa thấy hoa mắt thì hắn ta đã biến mất trong Nguyệt Môn.
Mọi người cũng không nán lại nữa, mà sôi nổi vọt vào Nguyệt Môn.
“Chúng ta cũng đi.” Trọng Huyền Thắng thấp giọng nói một câu.
Tay trái hắn ta bắt lấy ống tay áo Khương Vọng, tay phải nắm lấy giáp y của Thập Tứ, đồng loạt nhảy vào Nguyệt Môn.
Ngay trong giây phút tiến vào Nguyệt Môn, lông tơ của Khương Vọng bỗng nhiên dựng đứng lên!
Bởi vì hắn cảm nhận được Vương Di Ngô đã đến sát ở sau lưng.
Vương Di Ngô không chút che giấu mục tiêu của mình chính là Trọng Huyền Thắng.
Bởi vì sự đặc thù của bí cảnh Thiên Phủ, mọi người ra ngoài đều không nhớ rõ bên trong đã xảy ra cái gì.
Như vậy cũng có nghĩa là, làm chuyện gì trong bí cảnh cũng được cả.
Làm cái gì cũng không để lại chứng cứ.
Trong đó cũng bao gồm giết chết con cháu danh môn như Trọng Huyền Thắng!
...
Vương Di Ngô áp sát bọn họ khi tiến vào Nguyệt Môn, đương nhiên không phải vì muốn làm bạn với họ rồi.
Khương Vọng đã đặt tay lên thân kiếm, cả người vận sức chờ phát động.
Đối mặt với đối thủ như Vương Di Ngô, tin chắc là Trọng Huyền Thắng và Thập Tứ cũng đã sẵn sàng liều chết đấu một trận.
Nguyệt Môn cứ như ảo ảnh, lúc xuyên qua không có bất cứ cái gì cản trở, thể xác và tinh thần đều không có cảm giác dị thường nào cả.
Nhưng sau khi rơi xuống đất, mọi nơi đều trống trơn.
Không chỉ không nhìn thấy Vương Di Ngô, ngay cả Trọng Huyền Thắng và Thập Tứ cũng không thấy đâu nữa.
Thì ra sau khi tiến vào bí cảnh Thiên Phủ, tất cả mọi người sẽ bị tách ra.
Khương Vọng không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tuy rằng cuộc chiến với Vương Di Ngô là không thể tránh né, nhưng có thể thêm chút thời gian chuẩn bị cũng đỡ hơn.
Đối mặt với cường địch như thế, cẩn thận thế nào cũng không phải điều thừa.
Bên tay trái là một con sông nhỏ, nước chảy róc rách, rong rêu lay động, cá bơi tung tăng. Làn nước này thật trong trẻo, Khương Vọng dùng đạo thuật tụ ra một hòn đá rồi ném vào, không quấy nhiễu ra bất kỳ con hung thú nào trong nước.
Có lẽ con sông này rất an toàn, nhưng cũng không thể hoàn toàn xác định.
Nhưng ít nhất không có vấn đề gì trong việc vận chuyển đạo thuật.
Con sông này rất dài, nó uốn lượn đi xa, đưa mắt nhìn không thấy được điểm cuối.
Mặt sông không rộng, đủ để Khương Vọng phóng qua, nhưng hắn không thử làm như vậy. Hai bên bờ sông đều có cỏ xanh mọc um tùm. Bờ sông đối diện là đất bằng, có thể nhìn đến dãy núi trập trùng ở nơi xa.
Mà đứng ở bên bờ sông này, nhìn về hướng bên tay phải là một mảnh rừng rậm, cũng không nhìn thấy điểm cuối.
Không khí thật tươi mát, Khương Vọng cẩn thận cảm nhận một hồi, phát hiện có hơi nước và cả mùi cỏ xanh.