Chương 248: Thiên Phủ
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đây chắc không phải là ảo cảnh, tuy đã có tiền lệ là Thái Hư Huyễn Cảnh, cũng có thể tạo ra sự chân thật như thế. Nhưng khi đó chỉ có thần thức của hắn là tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh, mà bí cảnh Thiên Phủ lại mang cả thân thể vào.
Cho nên nếu chết trong bí cảnh Thiên Phủ thì sẽ chết thật.
Rất rất nhiều tu sĩ bao năm qua có thể chứng minh điều này.
Là một phúc địa tiềm tàng? Hay là Nguyệt Môn kia có thần thông dịch chuyển nào đó?
Khương Vọng quan sát hoàn cảnh xong thì mới cởi xuống một ngọc bội từ trên đai lưng. Ngọc bội này có hình bầu dục, khắc một cái mỏ chim.
Đây là một trong những thứ Trọng Huyền Thắng chuẩn bị trước khi tiến vào, Hoàn âm Bội. Hắn và Trọng Huyền Thắng, Thập Tứ mỗi người có một cái, cũng vì tránh tình trạng lạc mất nhau.
Kỳ vật này có thể giúp người giữ trò chuyện từ cự ly xa, cực kỳ tiện lợi. Đương nhiên, khoảng cách này không thể vượt qua trăm dặm.
Nhưng Khương Vọng thử rót Đạo Nguyên vào, Hoàn âm Bội lại không có bất kỳ phản ứng nào.
Không phải khoảng cách quá xa không thể sử dụng, mà là hoàn toàn mất đi hiệu lực.
Điều này cũng có nghĩa, rất nhiều thứ Trọng Huyền Thắng chuẩn bị đều đã mất đi hiệu quả, có lẽ bí cảnh Thiên Phủ hạn chế sử dụng các loại kỳ vật, chỉ nhìn vào thực lực cá nhân.
Đây không phải tin tốt gì.
Cũng không phải nói Vương Di Ngô làm đệ tử quan môn của Quân Thần Đại Tề mà nội tình không bằng Trọng Huyền Thắng. Nhưng lấy thực lực của Vương Di Ngô, có lẽ cũng không cần chuẩn bị quá nhiều kỳ vật bảo bối khi tiến vào bí cảnh Thiên Phủ. Hơn nữa hắn ta cũng không có nhiều thời gian chuẩn bị.
Sự chuẩn bị đề phòng của Trọng Huyền Thắng ở phương diện này có thể giúp đỡ cho hoàn cảnh đang ở thế yếu của bọn họ được đôi chút. Nhưng bởi vì tính đặc thù của bí cảnh Thiên Phủ, mọi việc coi như đổ sông đổ bể.
Thậm chí chuôi kiếm trong tay Khương Vọng cũng mất đi chức năng bắn ra Kim Quang Tiễn, nhưng mà ít ra có nó còn hơn không có gì cả.
Khương Vọng cất Hoàn âm Bội đi, bàn tay chìa về phía trước, nguyên khí hệ Mộc màu xanh lá ngưng tụ trong lòng bàn tay, hình thành hư ảnh một cây cỏ nhỏ.
Cây cỏ nhỏ thoáng chần chờ một hồi, sau đó cúi đầu, như đang tìm kiếm thứ hắn đang suy nghĩ.
Là hướng về phía trước.
Đây là một phương hướng không tệ.
Dựa theo tình huống hiện giờ, đi dọc theo bờ sông về phía trước, đúng là cách ổn thỏa nhất rồi.
Tầm nhìn trống trải, gặp được bất cứ nguy hiểm gì cũng có thể lập tức phản ứng kịp.
Ở bí cảnh Thiên Phủ, chuyện khó chịu nhất chính là không biết gì.
Không biết sẽ trải qua khảo nghiệm gì, không biết cơ duyên hạt giống thần thông sẽ xuất hiện bằng phương thức nào...
Mọi chuyện đều là một màn sương mờ mịt.
...
Khương Vọng đi dọc theo bờ sông hướng về phía trước, trên đường luôn chú ý hai bên bờ sông, bao gồm rừng rậm và núi xa, nhưng vẫn luôn rất bình yên, không xảy ra chuyện gì cả.
“Có năm mươi người cùng nhau tiến vào bí cảnh Thiên Phủ, đều tản ra hết hay sao? Vì sao không thấy được bóng người nào? Bí cảnh Thiên Phủ lớn đến vậy ư?”
Khương Vọng rơi vào tự hỏi.
Hắn suy nghĩ, sau đó lại dùng Truy Tư lần nữa.
Đã đi thật lâu, Truy Tư vẫn luôn chỉ về phía trước.
“Hoặc là ở bí cảnh Thiên Phủ, ‘Truy Tư’ mất đi hiệu lực. Nhưng điều này không hợp lý vì những đạo thuật khác cũng không chịu ảnh hưởng. Hơn nữa nếu Truy Tư mất đi hiệu lực, Truy Tư Thảo nên bất động hoặc quay vòng vòng, mà không phải cúi đầu.”
“Nếu Tuy Tư không mất đi hiệu lực...”
“Hoặc là Trọng Huyền Thắng cách ta rất xa, trong thời gian ngắn bất kể ta gia tốc thế nào, cũng theo không kịp hắn.”
“Hoặc là lúc ta đi về phía trước, Trọng Huyền Thắng cũng đang đi về phía trước.”
“Hoặc là...”
Khương Vọng chợt dừng bước.
“Thật ra ta chưa từng bước đi.”
Khương Vọng thay đổi phương hướng, lại sử dụng Tuy Tư lần nữa, Tuy Tư Thảo chỉ về phía sau hắn.
Điều này chứng minh nó nhận định phương hướng không sai lầm.
Khương Vọng ngồi xổm xuống, ấn một đóa Diễm Hoa xuống mặt đất.
Trong lúc vô thanh vô tức, Diễm Hoa đã hung hãn đốt ra một lỗ thủng lớn trên mặt đất.
Khương Vọng nhìn chăm chú vào vị trí lỗ thủng, bắt đầu bước lùi lại.
Hắn xác định mình thật sự đang di chuyện, vị trí lỗ thủng kia càng ngày càng xa, cũng càng ngày càng nhỏ trong tầm mắt của mình.
Bỗng nhiên, hắn tin chắc mình không chớp mắt, nhưng lỗ thủng kia lại biến mất!
Khương Vọng bước vội mấy bước trở về chỗ cũ, bờ sông cỏ xanh như dệt, giống như chưa từng xuất hiện lỗ thủng nọ.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ nơi này thật sự là ảo cảnh? Mà khác với Thái Hư Huyễn Cảnh, nó có thể mang thân thể tiến vào ảo cảnh? Càng cao cấp hơn Thái Hư Huyễn Cảnh?”
“Không đúng, nếu thân thể cũng có thể tiến vào và trải qua mọi chuyện, vậy đã không thuộc về ảo cảnh, mà gần như cùng cấp với sáng tạo thế giới. Khả năng này quá nhỏ nhoi.”
“Đầu tiên phải xác định thân thể thật sự tiến vào nơi này, những cường giả canh giữ bên ngoài Nguyệt Môn chờ con cháu nhà mình đã chứng minh. Bao năm qua những tu sĩ không thể đi ra Nguyệt Môn cũng là chứng cứ rõ ràng.”
Khương Vọng suy nghĩ, đồng thời cảm ứng chìa khoá hư giới trong lòng bàn tay, thử có thể tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh từ chỗ này hay không.
Cảm ứng không có hiệu quả.
Ở bí cảnh Thiên Phủ, không cách nào cảm ứng được Thái Hư Huyễn Cảnh.
Nơi này ngăn cách rất nhiều đồ vật, bao gồm những kỳ vật pháp khí, cũng bao gồm cả tinh lực Thái m.
Đương nhiên, điều này cũng không thể chứng minh cấp bậc của bí cảnh Thiên Phủ cao hơn Thái Hư Huyễn Cảnh.
Khương Vọng quay đầu lại, nhìn chăm chú vào con sông nhỏ.
Con sông trong trẻo, những rong rêu cá nhỏ đều trông cực kỳ rõ ràng.
Cũng bởi vậy, đa số người tham gia đều sẽ đặt nghi kỵ, cảnh giác vào rừng rậm và núi xa, mà theo bản năng xem nhẹ con sông nhỏ này.
Khương Vọng lập tức lấy đạo thuật ngưng tụ thành hòn đá rồi thử ném vào con sông nhỏ, nước động cá hoảng sợ, cũng không có dị thường gì cả.
Nhưng lúc này hắn lại cân nhắc lần nữa, mới mơ hồ cảm thấy không đúng chỗ nào.
Hắn kết đạo thuật, hai sợi dây leo chui vào trong nước, thử đi bắt một con cá.
Con cá hoảng sợ mà chạy.