Chương 249: Long Cung
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng khống chế từ đằng xa, thúc cho tốc độ của dây leo lên đến cực hạn, nhưng con cá kia lại bơi càng nhanh hơn! Cứ như một miếng lụa bạc bỗng uốn lượn trong làn nước.
Nếu là loài cá bình thường, sao lại có tốc độ nhanh như vậy?
Mà nếu không phải cá bình thường, sao trước đó lại bị hòn đá làm cho hoảng sợ?
Khương Vọng lập tức nghĩ ra được vấn đề nằm ở đâu, hắn không chút do dự, giơ một chân bước vào nước sông.
Trước khi trùng khớp lên ánh trăng trên bầu trời, Nguyệt Môn vốn là ánh trăng tròn trong đầm.
Đây là nhắc nhở rõ ràng nhất, cánh cửa ở trong nước!
...
Cũng ở một con sông nhỏ, cũng bên bờ sông.
Lý Long Xuyên đứng ở bờ sông, nhưng lại không di chuyển.
Hắn ta dang đôi tay ra, làm ra động tác kéo cung, một mũi tên đột ngột vụt ra rồi ngừng lại ở giữa không trung.
Lý Long Xuyên cũng không vội mà chỉ lẳng lặng đợi một hồi, sau đó mới hơi thả lỏng dây cung.
Mũi tên kia bắn thẳng vào nước sông.
Lý Long Xuyên cũng không buồn nhìn nơi khác cái nào, đã trực tiếp đi vào trong sông.
...
Hứa Tượng Càn là người gặp tình cảnh này đầu tiên.
Nhưng theo thói quen của hắn ta, chuyện tự hỏi đầu tiên không phải là tìm kiếm cơ duyên như thế nào, mà là...
“Nướng một con cá ăn trước cái đã!”
Hắn ta nhìn cá bơi trong con sông nhỏ, hai mắt tỏa ánh sáng, rung đùi đắc ý.
“Cá, cũng là điều ta mong muốn; tay gấu, cũng là điều ta ước mong. Không thể có được cả hai thứ, vậy thôi nấu bằng hai cách khác nhau. Tay gấu hầm, cá thì đem chưng, không thể làm chung cách!”
“Đến đây đi nào!”
Hắn duỗi tay ra, khí Hạo Nhiên của quân tử hóa thành một bàn tay to màu trắng ở trạng thái khí lập tức thò vào giữa sông.
“Chưng, cũng là cách ta thích. Nướng, cũng là điều ta mong. Không thể làm luôn cả hai cách, Tử nói rằng, xem cách nào tiện thì làm!”
Trong miệng tụng kinh điển lung tung, khí Hạo Nhiên tụ thành bàn tay to lớn lại không rối loạn, cứ vớt trái vớt phải khắp con sông.
Ngặt nỗi con cá này lại càng lúc càng nhạy bén, luôn có thể trốn thoát trước khi bị bắt được.
“Hừ, ta cũng không tin!”
Hứa Tượng Càn vén tay áo lên, giẫm một chân vào nước sông.
...
Năm mươi người tiến vào bí cảnh, mỗi người bày ra một thủ đoạn.
Có người đi dọc theo bờ sông, cứ đi mãi đi mãi, từ đầu đến cuối cũng không phát hiện vấn đề.
Có người đi qua bờ bên kia, chạy vào núi xa.
Có người trực tiếp chui vào rừng rậm.
Bọn họ đều không trở về.
Bởi vì chỉ có người bước vào nước sông mới là con đường tắt duy nhất tránh được cuộc chiến trong giai đoạn ban đầu.
Sự nguy hiểm trong dãy núi xa và rừng rậm vượt qua khả năng chống cự của những người này.
Ngoại lệ duy nhất chính là Vương Di Ngô, sau khi hắn ta đi vào bí cảnh Thiên Phủ, tất nhiên cũng lập tức dùng bí thuật trong quân đánh dấu Trọng Huyền Thắng.
Nhưng hướng mà bí thuật chỉ dẫn lại ở dãy núi xa bên kia bờ sông.
Hắn ta không chút chần chừ, đã trực tiếp lướt qua bờ sông, đi về hướng núi xa.
Hắn ta không cần tự hỏi, bởi vì không cần thiết.
Nếu đã có người tồn tại đi ra được bí cảnh Thiên Phủ, vậy hắn ta nhất định có thể đi ra.
Bởi vì Quân Thần Đại Tề - Khương Mộng Hùng từng nói qua, trong Thông Thiên Cảnh đương thời thì hắn ta là mạnh nhất!
Hắn ta bước đến núi xa, mà núi xa nổ vang.
...
Cao Kinh bước vào nước sông, nhìn thì rõ ràng là nước, nhưng hắn ta bước vào lại không cảm giác được nước.
Hắn ta đi vào trong nước, càng đi càng sâu.
Dòng nước bao phủ hắn ta. Hắn ta nghe rõ được tiếng nước chảy, cảm nhận được hơi nước, nhưng nước lại không tiếp xúc vào người.
Không biết khi nào, dưới chân xuất hiện một bậc thang, cứ như được đẽo ra từ bạch ngọc.
Bậc thang bạch ngọc vẫn kéo dài xuống dưới, nhìn không thấy điểm cuối.
Cao Kinh trấn định tâm thần đi về phía trước, tuy rằng tách rời với đồng bạn gia tộc làm hắn ta có chút bất ngờ, nhưng chung quy cũng xuất thân từ Tĩnh Hải Cao thị, có đầy đủ thực lực và kiến thức, hắn ta không đến mức hoang mang lo sợ.
Lúc này đi phía trước chính là đi xuống dưới.
Bước chân giẫm lên thềm ngọc, gần như không phát ra âm thanh.
Hắn ta tập trung toàn bộ tinh thần để đề phòng, bước chân lại không ngừng nghỉ.
Thời gian trôi qua dưới nước thật chậm, bởi vì mất đi vật tham chiếu, hắn ta chỉ có thể nhẩm tính bước chân của mình.
Đi đại khái được chừng chín dặm, hắn ta bước một chân xuống, thềm ngọc đã đến điểm cuối cùng.
Mà trước mặt là một con đường thật dài.
Con đường này được khảm vàng đính ngọc, nó có điêu khắc một câu chuyện thật dài, cụ thể là chuyện gì thì hắn ta không thể nhận ra, chỉ ước chừng là một đám quý nhân thượng cổ đang dự yến tiệc.
Hai bên đường đi lấy san hô huyết cao nửa người bày ở ven đường.
Dáng vẻ của mỗi một gốc san hô huyết đều không giống nhau.
Hắn ta vừa đi về phía trước vừa quan sát, mọi thứ trước mắt rộng mở trống trải!
Phía sau một cổng chào bằng ngọc đỏ cao cao là một cung điện không cách nào dùng văn tự để miêu tả.
Tĩnh Hải Cao có tiếng là phú quý. Những căn nhà của Cao gia cái nào cũng xa hoa, hiếm có trên thế gian, không nơi nào không có tài sản của Cao gia, vật quý của các nước đều được trưng bày ở khắp nơi.
Nhưng lúc này, Cao Kinh lại cảm thấy những tòa nhà đó còn không bằng nhà tranh nếu so sánh với cung điện trước mắt.
Cung điện này có ngói làm từ thủy tinh, thỉnh thoảng tô điểm bằng một viên minh châu.
Nhưng những điều này cũng không là gì đối với Cao Kinh.
Nhưng hắn ta nhận ra xà ngang của cung điện được làm từ gỗ lim Tẩy Nguyệt.
Gỗ này trắng như tuyết, là hàng cao cấp để luyện chế pháp khí trường thương, một cái cán thôi đã giá trị liên thành.
Mà tòa cung điện này lại lấy nó làm xà ngang.
Nếu như kỹ, những minh châu tự phóng ánh hào quang kia có phải là vật bình thường đâu. Trong viên nào cũng có yên khí mờ mịt, rõ ràng là Yên La Châu, nó cũng là tài liệu luyện pháp khí tốt nhất.
Chỉ những thứ hắn ta nhận ra thôi mà đã như vậy, càng khỏi nói đến những thứ hắn ta không quen biết.
Tòa cung điện này tỏa ra ngàn ánh hào quang, ngàn dòng thụy khí, mơ hồ không giống ở nhân gian.
Hắn ta cố dùng ý chí mới kiềm chế tinh thần, rút ánh mắt về lại trước cổng chào bằng ngọc đỏ của cung điện.
Chỉ thấy dòng chữ trên cổng - Long Cung Thiên Phủ!