Chương 251: Nghi trận
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Điền Ung cũng không cảm thấy lập tức chém giết là tốt nhất, nhưng nếu muốn chơi đánh lén sau lưng gì đấy, tay của y vẫn không rời khỏi chuôi kiếm.
Long Cung là khái niệm vô cùng xa lạ đối với Khương Vọng, rồng là sinh vật trong thần thoại.
Trong rất nhiều truyền thuyết, Long Cung đại diện cho xa xỉ tráng lệ đến cực hạn, hiện tại trong mắt của hắn, điều này quả thật chính xác.
Thiền điện thật an tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của chính hắn vang vọng.
Trong điện có thắp đèn chong, ngọn đèn dầu kia như đã chập chờn mấy ngàn năm.
Từ lúc tiến vào bí cảnh Thiên Phủ tới nay, hắn còn chưa gặp được sinh linh khác, đại khái thứ tồn tại duy nhất trong bí cảnh chỉ có các tu sĩ đã tiến vào.
Tòa Long Cung này cũng như thế.
Sở dĩ hắn đồng ý thăm dò về hướng bên phải Thiền điện, là bởi vì Truy Tư biểu hiện Trọng Huyền Thắng cũng ở hướng này.
Nhưng Long Cung không biểu thị bất kỳ dấu vết nào là có người đã đi qua.
“Bí cảnh Thiên Phủ là một nơi hư thật giao nhau? Nửa thật nửa giả?”
Khương Vọng vừa đi vừa tìm kiếm, không bỏ qua bất cứ nơi nào.
Không ai biết cơ duyên là cái gì, sẽ lấy phương thức thế nào để xuất hiện.
Sau khi liên tục tìm tòi mấy Thiền điện, hắn vẫn không thu hoạch được gì.
Thời gian chậm rãi trôi đi, Khương Vọng dần dần có chút bực bội.
Đúng lúc này, hắn bỗng nghe thấy một tiếng hét thảm!
Là giọng của Điền Ung.
Ngay ở phía trước chủ điện.
Khương Vọng lập tức xoay người, hình như là chỗ nằm sát cánh cửa vào, trong thời gian không đến mười hô hấp, hắn đã chạy về chủ điện Long Cung.
Mà lúc này, trong điện đã có năm người đang đứng rải rác.
Chính xác mà nói, là bốn người đang mơ hồ bao vây một người đội mũ phú quý ở chính giữa.
Thoạt nhìn, hẳn đều là tu sĩ tiến vào Long Cung sau khi hắn và Điền Ung tách ra tìm kiếm.
Mà dưới chân tu sĩ đội mũ phú quý, Điền Ung nằm thẳng tắp trên mặt đất, khuôn mặt xanh lè, hơi thở đã đứt, chết đến không thể chết hơn.
Mọi người đều đưa mắt nhìn lại.
Khương Vọng nhíu mày hỏi: “Ngươi giết hắn?”
Cái này không phải một hiện tượng tốt.
Lúc này cơ duyên còn chưa xuất hiện thì đã có người chết đi.
Điều này có nghĩa là đợt cạnh tranh kế tiếp sẽ vô cùng máu tanh thảm thiết!
Tính đặc thù của bí cảnh Thiên Phủ khiến nó trở thành cô đảo của nhân tính và luân lý đạo đức luật pháp... Tất cả các quy tắc của nhân loại đều không thể trói buộc ai ở nơi này cả.
Ở hiện thế, bất cứ một quốc gia nào có luật pháp hoàn chỉnh thì kẻ giết người đều phải chịu trừng phạt. Tu sĩ siêu phàm có thể búng tay giết chết vô số người, nhưng gần như không có tu sĩ nào muốn sinh hoạt dưới ánh mặt trời mà lại làm như vậy.
Bởi vì cho dù là tu sĩ siêu phàm, giết người cũng phải gánh vác hậu quả.
Cho nên những tà giáo tả đạo đó mới trở thành chuột chạy qua đường, mọi người đòi đánh, không thấy được mặt trời.
Mà ở bí cảnh Thiên Phủ, tất cả những trói buộc trong hiện thực đều không tồn tại.
Bởi vì ở nơi này, làm chuyện gì cũng không ai biết được, cũng không cần chịu trách nhiệm.
Cho nên chuyện gì cũng có thể xảy ra
Những kẻ làm ác hành hung thường che giấu khuôn mặt, những người âm mưu hãm hại thường giấu kín tên họ.
Trong thư viện Mộ Cổ có một vị đại nho từng nói, nhân tính trong bóng đêm căn bản không thể chịu được khảo nghiệm, bởi vì nhân tính chính là hắc ám.
Sắc mặt của tu sĩ đội mũ phú quý cực kỳ khó coi: “Không phải ta!”
Người này mũi sụp mặt đen, vốn trông rất khó coi, sắc mặt vừa xanh đi thì không nên dùng từ khó coi để hình dung nữa, phải thêm hai phần đáng sợ.
Thì ra là thế.
Đại khái là tất cả mọi người nghe thấy tiếng hét nên chạy về hướng chủ điện, có trước có sau.
Trong bốn người sau đó, hẳn cũng không ai tận mắt nhìn thấy Điền Ung chết như thế nào. Cho nên bọn họ chỉ mơ hồ bao vây lấy tên đội mũ phú quý, lại không ai ra tay.
“Không phải ngươi?” Nữ nhân đứng ở vị trí Đông Bắc lạnh lùng nói: “Ta nghe thấy tiếng động nên chạy tới, thời gian không đến ba hô hấp, ngươi cũng đã đứng ở bên cạnh thi thể của Điền Ung. Chẳng lẽ ngươi có thể càng nhanh hơn ta?”
“Bảy hô hấp.”
“Năm hô hấp.”
“Sáu hô hấp.”
Ba người lại sôi nổi báo thời gian, bọn họ có người từ trước điện chạy gấp trở về, có người chạy từ sau điện, còn có người chạy ra cổng chào bằng ngọc đỏ lục soát tìm manh mối một lần nữa.
“Các ngươi đều nhìn thấy ta chạy tới.” Đón lấy tầm mắt của bọn họ, Khương Vọng nói.
Sắc mặt tên đội mũ phú quý càng khó nhìn: “Ta đương nhiên nhanh hơn ngươi, bởi vì ta nghe thấy tiếng hét, vừa quay đầu lại thì hắn đã chết rồi!”
“Vậy càng thú vị.” Nữ nhân kia cười lạnh, nói: “Chẳng lẽ là bị ngươi làm xấu chết sao?”
“Ngươi!” ’
Tu sĩ đội mũ phú quý đúng là có thiếu khuyết ngoại hình, nghe vậy thì giận dữ: “Tin hay không tùy ngươi. Dù sao không phải ta giết người. Nhưng nếu các ngươi muốn gây sự, cứ việc tới đi!”
“Liêm Tước, tạm thời ngươi đừng vội tức giận, kể lại chuyện đã xảy ra trước đã.” Một tu sĩ khuôn mặt lão luyện lên tiếng.
Hẳn là hắn ta quen biết tu sĩ đội mũ phú quý này, nhưng có lẽ quan hệ cũng không thân cận mấy.
Tuy rằng lời nói là đang giúp Liêm Tước giải vây, nhưng thân thể đang ngăn cản đường cũng lại không nhúc nhích tý nào.
Đứng phía trước Khương Vọng là một nam tử mặc áo choàng dài. Hẳn là cùng thăm dò chung một phương hướng với Khương Vọng, chỉ là vào sau Khương Vọng.
Sau khi Khương Vọng xuất hiện, hắn ta im lặng không lên tiếng xê dịch qua bên cạnh, cũng duy trì cảnh giác.
Lúc này hắn ta cũng nói: “Đúng vậy, nói thử xem ngươi giết chết Điền Ung như thế nào, con cháu của đại trạch thế gia Điền thị trên người có không ít bảo bối đúng không?”
Giọng nói của hắn ta thật âm lãnh, nghe không ra cảm xúc con người.
Liêm Tước trợn mắt tức giận trừng hắn ta, nhưng chung quy cũng không phải ngu ngốc, không muốn bị mọi người vây công.
Y cố nén tức giận mà giải thích: “Ta vốn đi đến sau điện tìm kiếm cơ duyên, nhưng đột nhiên lại nghĩ đến, chủ điện còn chưa được lục soát kỹ càng, tuy rằng khẳng định người khác đã tìm kiếm qua, nhưng rốt cuộc không thể yên tâm bằng tự tay mình làm. Cho nên ta đi vòng trở về.