Chương 252: “Liêm Tước, quả nhiên ngươi có vấn đề!”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đúng lúc gặp Điền Ung ở trong điện, hắn cũng vừa trở về. Chúng ta hàn huyên vài câu, trao đổi một chút tình báo. Ta không muốn tìm kiếm manh mối trước mặt hắn, cho nên quyết định vẫn về sau điện trước. Lúc này đột nhiên nghe hắn kêu lên thảm thiết, ta quay đầu nhìn lại thì hắn đã chết.
Còn không kịp điều tra nguyên nhân cái chết thì các ngươi đã trở về hết!”
“Nếu ngươi nói thật. Vậy ai có thể giết chết Điền Ung trong thời gian nháy mắt như vậy. Lại còn thể khiến Liêm Tước ngươi không cách nào phát hiện? Dưới Đằng Long Cảnh, có người mạnh như vậy hay sao?” Vẫn là nữ tử lúc nãy nghi ngờ hỏi.
“Có lẽ là có. Nhưng hắn không có ở Long Cung này, hơn nữa nếu là hắn, cũng sẽ không trốn trốn tránh tránh.” Tu sĩ khuôn mặt lão luyện kia nói.
Biểu cảm của nữ tử kia cứng lại, nàng ta biết người này đang nói đến ai, lập tức nói ngay: “Nếu Vương Di Ngô không ở đây. Vậy hiển nhiên là Liêm Tước đang nói dối. Thế nào, Triệu Phương Viên, thương hội Tứ Hải của các ngươi còn muốn che chở người của Liêm gia sao?”
Tu sĩ khuôn mặt lão luyện kia lắc đầu: “Ta chỉ cảm thấy, hiện tại cơ duyên còn chưa xuất hiện, chúng ta không cần phải đánh sống đánh chết. Đương nhiên, nếu Liêm Tước lựa chọn lập tức giết người, chúng ta cũng không ngại đẩy hắn ra vòng tranh đoạt trước.”
Đẩy ra vòng tranh đoạt, tự nhiên là chỉ có cách giết chết.
Tu sĩ của thương hội Tứ Hải lên tiếng giải vây, nhìn như đang nói giúp Liêm Tước, lại là kẻ đầu tiên xuất hiện sát ý nhằm vào y!
Tu sĩ mặc áo choàng dài lập tức phụ họa: “Đang có ý này.”
Nữ tu sĩ đứng ở góc Đông Bắc kia cũng hơi tới gần hai bước.
Thật ra bất kể có đúng hay không, ít đi được đối thủ cạnh tranh nào thì mình sẽ có thêm một phần cơ hội.
Đặc biệt Xích Dương Liêm thị gia thế cực cao, Liêm Tước có thực lực phi phàm.
Có thể đuổi đối thủ như vậy khỏi trận trước, không thể nghi ngờ là một chuyện tốt đối với đối thủ cạnh tranh.
“Cơ duyên còn chưa có xuất hiện mà mọi người đã giết tới giết lui, có cảm thấy quá nóng nảy hay không?” Khương Vọng đi vài bước hướng vào trong điện.
Thứ nhất, hắn không ủng hộ phán đoán Liêm Tước chính là hung thủ, thứ hai là ba người này loáng thoáng có xu thế hình thành tiểu đoàn thể, nếu cứ để bọn họ tùy ý giết chết Liêm Tước vào lúc này, như vậy sau khi họ nếm được ngon ngọt, rất có khả năng sẽ tiếp tục dùng chiêu cũ, vẫn dùng cách này để đuổi người khác ra trận tranh đấu.
Điều này vô cùng bất lợi với người thân cô thế cô như hắn, nên hắn nhất định phải ngăn cản.
“Có lẽ là trúng độc.” Nam tử cao lớn đứng ở cửa chính điện nói.
Y vẫn luôn im lặng, thẳng đến lúc này mới lên tiếng.
“Không bằng xem kỹ thi thể của Điền Ung trước, tìm ra nguyên nhân hắn chết. Lại quyết định cũng không muộn.”
“Như vậy.” Triệu Phương Viên nói: “Ai am hiểu nghiệm thi?”
Tề Quốc phát triển về thương nghiệp, thế lực thương hội cũng không thể khinh thường. Hai thương hội lớn nhất chính là Tụ Bảo thương hội và Tứ Hải thương minh, đều có vũ lực cường đại không thua kém gì thế gia bình thường.
Triệu Phương Viên xuất thân từ Tứ Hải thương minh, tất nhiên không sợ Liêm Tước, nhưng lúc này Khương Vọng và nam tử cao lớn kia đều tỏ ý phản đối, cho dù ba người bọn họ có liên thủ, cũng chỉ là cục diện ba chống ba, cho nên đành tùy tiện bỏ qua.
“Ta làm.” Nam tử cao lớn kia nói: “Ta là Qúy Tu của Đông Vương cốc, từng nghiên cứu qua thuật Nghiệm Thi.”
Đông Vương cốc là tông môn Y Đạo nổi tiếng thiên hạ, xuất thân này đúng là khiến người ta tin phục. Đồng thời Đông Vương cốc cũng là tông môn độc lập, không thuộc về bất cứ quốc gia nào, lập trường tương đối công bằng.
Liêm Tước hung tợn nhìn Triệu Phương Viên, có tư thế một lời không hợp sẽ lập tức quyết trận sinh tử. Nhưng chân vẫn dịch qua một bên, để Qúy Tu lại đây kiểm tra.
Khương Vọng cảm thấy nên làm như vậy, nguyên nhân cái chết của Điền Ung rất quan trọng, liên quan đến an toàn của mỗi người.
Nếu là bị đầu độc, bọn họ cần biết là độc gì, mới dễ phòng bị.
Nếu bị người ta đánh chết, bọn họ phải biết đối phương là ai. Là tu sĩ cùng nhau tiến vào, hay là nguy hiểm ẩn giấu trong Long Cung.
Thậm chí nếu bị Liêm Tước giết chết, bọn họ cũng cần dọn sạch phần tử nguy hiểm này.
Mà ngay vào lúc Qúy Tu đi đến trước thi thể Điền Ung, ngồi xổm xuống, đang muốn bắt đầu nghiệm thi,
Biến cố đột nhiên xảy ra!
Phần phật ~ phần phật ~
Trong thân thể Liêm Tước đột nhiên phát ra tiếng động như kéo lò lửa.
Cả người y bắn ra như hoả tinh trong lò, đánh thẳng về phía Triệu Phương Viên.
Y giơ cao tay phải lên, tay phải chuyển thành màu đỏ như lửa ở không trung, gân xanh thịt hồng, như người khổng lồ đang vung chùy.
Nhiệt độ trong điện lập tức gia tăng!
“Liêm Tước, quả nhiên ngươi có vấn đề!” Nữ tu sĩ ở góc Đông Bắc lập tức tức giận quát, chân lại lui lại một bước, cũng không tính trực tiếp đối chiến với Liêm Tước đột nhiên bùng nổ.
Triệu Phương Viên trực diện công kích xoay người né qua khỏi đòn chùy, bước chân liên tục đan xen, đã chuyển đến trước cửa điện, lưu lại một chuỗi tàn ảnh.
Miệng hắn ta lại hô lớn: “Mọi người giết Liêm Tước này trước! Không giết hắn ta thì sao chúng ta có thể an tâm cướp đoạt cơ duyên?”
Khương Vọng ấn chuôi kiếm, nhưng không chỉ không tiến, ngược lại thối lui đến vị trí cửa hông.
Hắn cảm thấy không thích hợp.
Cho dù Liêm Tước thật sự là hung thủ, nhìn thấy mình đã bị bại lộ, bị mọi người ở đây vây giết, lựa chọn đầu tiên của y là nên chạy trốn. Chẳng lẽ y tự tin đến mức có thể một mình giết chết tất cả các tu sĩ ở đây?
Sao có thể đơn giản như vậy? Người có thể tiến vào bí cảnh Thiên Phủ tranh đoạt cơ duyên, có ai là kẻ yếu kia chứ?
Lại lui một bước để xem xét, dù y có quyết tâm và tự tin giết chết được mọi người, vậy lựa chọn đầu tiên cũng nên là Qúy Tu còn đang nghiệm thi cách y gần nhất.
Hơn nữa người đó cũng không quá phòng bị y, Triệu Phương Viên lại vì bại lộ ác ý với y mà vẫn luôn duy trì đề phòng.
Khi lấy ít địch nhiều, sao lại có chuyện bỏ gần tìm xa, trước khó sau dễ?
Cho nên Khương Vọng quyết định quan sát trước một lúc, giống như nữ tu sĩ kia, bảo vệ bản thân mình cái đã.