Chương 250: Sát khí trào dâng
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Chẳng lẽ chân thân của Thiên Phủ lão nhân là một con rồng?
Cao Kinh nghi ngờ không thôi.
Vậy thì thật sự có khác biệt với những điều hắn ta biết, Thiên Phủ lão nhân có tồn tại ở hiện thế, mà trước đó Long tộc đã tuyệt tích ở hậu thế.
Hiện thế theo ý nghĩa bình thường chính là từ năm đầu đến năm ba ngàn chín trăm mười tám của Đạo lịch.
Nói cách khác, ít nhất Long tộc đã gần bốn ngàn năm chưa từng xuất hiện trong tầm mắt của nhân loại, thậm chí là còn lâu hơn nữa.
Nếu chân thân của Thiên Phủ lão nhân là rồng thì đã sớm bị người ta phát giác.
Chẳng lẽ sau đó Thiên Phủ lão nhân mất tích là vì nguyên nhân này?
Cao Kinh ngừng suy nghĩ, hiện tại không phải thời điểm tìm tòi nghiên cứu bí ẩn lịch sử, những điều này cũng không quan trọng. Quan trọng là nếu nơi này được đặt tên là Long Cung Thiên Phủ, vậy cơ duyên thần thông Nội Phủ rất có thể sẽ nằm ở nơi đây.
Không biết mình là người thứ mấy phát hiện con đường ở dưới nước.
Có người đuổi tới trước hay không? Hoặc là, người nào cũng có thể nhìn thấy một Long Cung Thiên Phủ?
Đi trên con đường thật dài hướng về phía trước, Cao Kinh đột nhiên dừng bước chân.
Bởi vì hắn ta thấy được một người ở sau lưng cổng chào bằng ngọc đỏ.
Là tiểu tử nhút nhát tu vi Chu Thiên Cảnh của Trương gia... Hình như tên là Trương Vịnh?
“Ngươi ở đây một mình? Những người khác đâu?” Lúc này Cao Kinh cũng không có ý kiến gì với y nữa.
Người người đều đã tiến vào bí cảnh Thiên Phủ, vị trí cũng không còn, lại đuổi ra cũng không có ý nghĩa gì.
Nhưng hắn ta hỏi chuyện vẫn không mấy khách sáo.
Tĩnh Hải Cao thị làm “Tân tú” của Tề Quốc, từ trước đến nay luôn phản cảm với những thế gia tự cho mình là cổ xưa. Hắn ta cho rằng bọn họ là thứ thông thái rởm, đã sớm nên bị lịch sử đào thải. Đây cũng là nguyên nhân trước đó hắn ta cảm thấy bất mãn với Trương Vịnh thực lực thấp kém, lại có thể dựa vào chút danh tiếng còn lại của tổ tông để lấy được vị trí tham gia.
Hình như Trương Vịnh cũng không để ý đến chuyện xảy ra ở Mãn Nguyệt đàm trước đó, y chỉ chỉ về phía sau, thuận miệng nói: “Đều trong Long Cung. Trong nước có tổng cộng năm tòa Long Cung, mỗi tòa chỉ có một cơ duyên hạt giống thần thông.”
Cao Kinh lập tức muốn đi về hướng Long Cung, nhưng lại ngừng lại, cảnh giác hỏi: “Sao ngươi lại biết?”
“À.” Trương Vịnh bĩu bĩu môi về phía trước: “Trên này có viết.”
Hắn ta nhìn theo hướng đó, quả nhiên mặt trái của cổng chào bằng ngọc đỏ có khắc một quy tắc đơn giản.
Dưới đáy nước có năm tòa Long Cung, mỗi tòa Long Cung có tối đa mười người tiến vào, mỗi tòa Long Cung chỉ có một phần cơ duyên.
Mà sau tòa cổng chào bằng ngọc đỏ này, có khắc một chữ “Nhị”, có nghĩa đây là tòa thứ hai trong năm tòa Long Cung.
Chỉ là đa số mọi người đều không dừng lại nhìn phía bên trái cái cổng chào bằng ngọc đỏ ở phía trước Long Cung Thiên Phủ.
“Ngươi nhìn thấy có mấy người đi vào?” Cao Kinh hỏi.
“Năm người.”
Cao Kinh gật gật đầu rồi muốn đi vào Long Cung.
Trương Vịnh lại nói: “Đúng rồi, người còn lại của Cao gia các ngươi cũng đi vào. Nhưng trước đó ta nghe thấy tiếng kêu thảm của hắn, hình như đã bị người ta giết chết.”
Sắc mặt Cao Kinh hơi trầm xuống, tiến vào bí cảnh Thiên Phủ thì tất nhiên đã sớm chuẩn bị tinh thần về chuyện này, chỉ là đáng tiếc vì đã mất đi một người giúp đỡ.
Hắn ta suy nghĩ, sau đó nói: “Đừng tưởng rằng ngươi nói với ta những chuyện này thì ta sẽ mềm lòng. Ngươi cứ trốn mãi ở chỗ này còn tốt, nếu ngươi dám can đảm tiến vào đoạt cơ duyên với ta, ta vẫn không thủ hạ lưu tình.”
“Không sao.” Trương Vịnh rốt cuộc cũng dời tầm mắt khỏi cái cổng, nhìn Cao Kinh, cười.
“Ta chỉ muốn ngươi chết rõ ràng một chút.”
...
Tiến vào bên trong Long Cung Thiên Phủ, bày trí vẫn hết sức xa hoa, khiến cho người nào biết hàng cũng phải say mê hoa mắt.
Khương Vọng lại rất trấn định.
Dù sao hắn cũng không biết tài liệu nào cả, cái gì mà bảo châu, cái gì trân mộc, với hắn mà nói chỉ đơn giản là nhìn đẹp một chút.
Trước khi tiến vào Long Cung, hắn có quan sát lời giới thiệu đằng sau cổng chào bằng ngọc đỏ, biết hẳn Long Cung này chính là nơi cạnh tranh trực tiếp. Đương nhiên hiện tại còn không biết phần cơ duyên đại diện cho thần thông Nội Phủ là cái gì.
Số thứ tự của Long Cung này là Tứ.
Khương Vọng dự đoán mình là nhóm người thứ tư phát hiện cánh cửa trong nước, rốt cuộc hắn cũng nán lại bờ sông không ít thời gian.
Nhưng cũng có khả năng thứ tự tiến vào Long Cung đã bị làm rối, tóm lại không thể kết luận được gì.
Hắn vừa tìm tòi một hồi khắp nơi ở chủ điện thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Khương Vọng đột nhiên quay đầu lại.
Sau khi tiến vào bí cảnh Thiên Phủ, hắn vẫn luôn duy trì trạng thái chiến đấu. Đặc biệt là ở Long Cung là nơi không nên buông lỏng đề phòng nhất.
Bởi vì mặt trái cổng chào bằng ngọc đỏ chỉ nói rõ số người tối đa tiến vào Long Cung chứ không nói số người tối thiểu.
Điều này có nghĩa là... Có thể giết sạch mọi người, rồi lại thong dong chậm rãi tìm tòi trong Long Cung, mà không cần chờ đến cơ duyên xuất hiện rồi phải tranh đoạt với một đám người.
Khương Vọng không tính làm như vậy, nhưng hắn không bảo đảm người khác không nghĩ vậy.
Những lời “Tâm hại người không thể có” chưa chắc đã được người ta tin tưởng, nhưng “Lòng phòng người không thể không” nhất định là chân lý.
Hắn vừa thấy người tiến vào là biết gia thế cực cao, quen sống trong nhung lụa, trong hành động của y có ẩn chứa quý khí.
“Chính là bằng hữu của Trọng Huyền gia?” Y chưa nói đã cười trước: “Lúc ở bên ngoài, ta có nhìn thấy ngươi đứng cùng với Trọng Huyền Thắng. Ta là Điền Ung.”
“Khương Vọng.” Khương Vọng vẫn duy trì khoảng cách thỏa đáng.
Điền Ung cũng không nói nhiều, chỉ nhìn chung quanh một vòng rồi nói với Khương Vọng: “Ta đi về Thiền điện bên trái, Khương huynh qua bên phải, đều dựa vào vận may được không?”
“Được.” Dù sao cũng không có thu hoạch gì ở chủ điện, Khương Vọng lập tức xoay người đi về Thiền điện bên phải.
Hắn không bài xích việc giết người, nhưng cũng không cảm thấy giết người là thủ đoạn tốt nhất. Đặc biệt là giờ phút này, cơ duyên còn chưa xuất hiện, còn chưa tới lúc tranh đoạt.