Chương 279: Đúc kiếm
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng bị hỏi đến nghẹn họng.
Đây không phải là chuyện mà đúc binh sư nên suy xét hay sao?
Liêm Tước thấy dáng vẻ của hắn, biết ngay hắn vẫn chưa nghĩ ra.
Y lắc đầu nói: “Đây là kiếm của ngươi, nó sẽ trở thành tâm của ngươi, ý của ngươi, tay của ngươi. Đầu tiên ngươi phải hiểu được tay của ngươi, ý của ngươi, tâm của ngươi.”
“Ngươi đả tọa ở nơi này trước một lúc, thả lỏng thể xác và tinh thần.” Liêm Tước đi về hướng phía sau lò kiếm: “Đúng lúc ta lại sửa sang tài liệu thêm một lần.”
Tay của ta, ý của ta... Tâm của ta?
Khương Vọng vẫn luôn vấn tâm mà đi về phía trước, hắn xác định được mình muốn cái gì, hắn luôn kiên định bước tới.
Nhưng đối với chuyện bản thân muốn một thanh kiếm như thế nào, hắn thật sự chưa từng tự hỏi.
Hình như, càng mạnh càng tốt là được.
Sắc bén sao? Kiên cố sao?
Có khắc lên đạo thuật siêu phàm? Tự mang uy năng vô song?
Hắn tôn trọng quyền uy của một đúc binh sư như Liêm Tước, cũng không màng trên mặt đất có sạch sẽ hay không, hắn lập tức ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu đả tọa, thả lỏng thể xác và tinh thần.
Liêm Tước đang vuốt ve khoáng thạch ở bên kia lò kiếm, quay đầu lại thì nhìn thấy Khương Vọng đã nhập định, y không khỏi gật gật đầu.
Bất kể vì nguyên nhân gì mà mình giao ra mệnh bài ở bí cảnh Thiên Phủ, ít nhất hiện tại xem ra, mình cũng không nhìn lầm người.
Thiên phú và tâm tính của người này đều là tốt nhất.
Sau khi Khương Vọng nhập định, hắn lập tức mất đi khái niệm đối với thời gian, tâm thần thả lỏng.
Đó là một cảm giác huyền diệu, như trút được gánh nặng, tâm tư linh hoạt kỳ ảo. Nhưng không có nghĩa là hắn mất đi cảnh giác.
Những tiếng nói nói cười cười đột nhiên truyền vào trong tai, có một đoàn người đi ra kiếm trận, bước tới trước lò kiếm.
Khương Vọng mở to mắt, lập tức nhìn thấy người trẻ tuổi cầm đầu kia chào hỏi Liêm Tước, giọng điệu lại không âm không dương: “Ồ, Liêm Tước ca ca, sao ngươi cũng ở chỗ này?”
Liêm Tước cũng không giống một người có tính tình tốt, nhưng không biết vì sao, lại không tức giận với người này, chỉ nói: “Mấy ngày kế tiếp lò kiếm sẽ phong tỏa, thẳng đến ta đúc kiếm kết thúc mới thôi. Liêm Thiệu, các ngươi muốn thưởng ngoạn lò kiếm thì phải đợi thêm một khoảng thời gian.”
Liêm Thiệu mang dung mạo điển hình của người thành Nam Dao, màu da khá đen, thân hình cao to, mặt chữ điền to lớn, ngũ quan cũng coi như đoan chính.
Đương nhiên, tuy ngũ quan chỉ đoan chính thôi cũng đã hơn Liêm Tước không biết bao nhiêu lần.
“Cổ lò đúc binh, mặc dù là ngươi, cả đời cũng chỉ có cơ hội ba lần, thế mà lại dễ dàng hứa hẹn cho người khác?”
Liêm Thiệu làm ra dáng vẻ kinh ngạc, quay lại đầu nhìn Khương Vọng đang đả tọa trên mặt đất: “Vị này là thần thánh phương nào a?”
Hắn ta đã biết rõ còn cố hỏi.
Liêm Tước gióng trống khua chiêng mà tham dự bí cảnh Thiên Phủ, cuối cùng không thu hoạch được gì mà đi ra, chuyện này đã sớm truyền khắp Nam Dao. Hiện tại rất nhiều người đều đang bán tán, nói y quỳ xuống đất xin tha trong bí cảnh Thiên Phủ, thậm chí dâng lên mệnh bài, mới có thể giữ được tánh mạng.
Sở dĩ y dụng tâm đúc binh khí cho Khương Vọng như vậy, bởi vì đây là giao dịch đã đạt thành ở bí cảnh Thiên Phủ.
Không biết là ai truyền ra những lời này, cũng không có cách nào phản bác. Rốt cuộc cũng không ai nhớ rõ trong bí cảnh Thiên Phủ đã xảy ra chuyện gì, Liêm Tước không thu hoạch được gì mà còn giao ra mệnh bài cũng là sự thật.
Liêm Tước cũng không tức giận, Khương Vọng cũng không đến mức trực tiếp ra mặt. Hắn vẫn khoanh chân mà ngồi, nói: “Ta là Khương Vọng, không tính là thần thánh gì. Chỉ là bằng hữu của Liêm Tước huynh mà thôi.”
“Thì ra là Khương huynh, nghe danh đã lâu rồi.” Liêm Thiệu chắp tay, xem như chào hỏi, sau đó lại cười nói: “Đa tạ ngươi dâng trả mệnh bài cho Liêm Tước ca ca của ta, thật là đạo đức tốt!”
Sau khi bí cảnh Thiên Phủ kết thúc, Khương Vọng đã không còn là hạng người vô danh ở Tề Quốc nữa. Thứ nhất là do hắn sắp có được Nội Phủ thần thông, thứ hai hắn là bạn tốt của Trọng Huyền Thắng.
Chỉ riêng hai điểm này, chỉ cần Liêm Thiệu không phải ngốc đến trình độ nhất định thì sẽ không đến mức vô duyên vô cớ trêu chọc hắn, phần lớn địch ý là nhằm vào Liêm Tước mà thôi.
Khương Vọng lắc đầu: “Có lẽ hiện tại ngươi còn không quen biết ta, nhưng sau này các ngươi sẽ hiểu được ta không phải người thích uy hiếp người khác, nếu có thù oán thì thông thường chỉ phân chia sinh tử. Mệnh bài hẳn chỉ là một bằng chứng mà Liêm Tước huynh đưa cho ta, đương nhiên ta không đến mức mặt dày mà lấy nó áp chế.”
Từ lời nói của Liêm Thiệu, hắn ý thức được khốn cảnh dư luận mà hiện tại Liêm Tước gặp phải, không thể không ra mặt giải thích một câu.
Bất kể trong bí cảnh Thiên Phủ xảy ra chuyện gì, hiện tại Liêm Tước cũng tận tâm đúc kiếm vì hắn, đây là chuyện hắn nên làm.
Hơn nữa, kế tiếp hắn sẽ nán lại Tề Quốc một khoảng thời gian, rất cần để người của Tề Quốc có chút hiểu biết đối với mình.
Lời này vừa là làm chứng cho Liêm Tước, cũng là bày tỏ thái độ và sức mạnh của bản thân.
Ngược lại là Liêm Tước, hình như cũng không để ý chuyện này lắm, chỉ lạnh nhạt hạ lệnh đuổi khách: “Được rồi Liêm Thiệu, khi chưa bắt đầu đúc kiếm thì ngươi còn có thể nán lại nơi này. Hiện tại ta lập tức bắt đầu đúc kiếm, dựa theo quy định, các ngươi nên rời khỏi đây.”
Châm chọc vô dụng, khiêu khích cũng không phản ứng.
Đã lấy ra quy định của gia tộc, Liêm Thiệu cũng không có cớ gì nán lại nữa, chỉ có thể căm giận dẫn người rời đi.
Khương Vọng nhìn người này đi trở về kiếm trận, như suy tư cái gì đó.
“Có vẻ ngươi rất nghi hoặc, sao tính tình của ta lại tốt như vậy?” Liêm Tước vừa đi về hướng bên này vừa hỏi.
Khương Vọng ngượng ngùng cười cười: “Là có chút tò mò.”
“Thật ra Liêm Thiệu không phải người xấu.” Liêm Tước đi tới, ấn ra một ấn quyết, phong tỏa kiếm trận lại.
Sau đó y thuận miệng nói: “Hắn chỉ là một người đáng thương.”
Khương Vọng nhìn về phía y, tỏ vẻ thắc mắc.
“Mỗi một thế hệ của Liêm thị chỉ có mười người có thể khống chế mệnh bài của mình, ta là một trong số đó, hắn không phải.”
Liêm Tước chỉ nói một câu này, sau đó thì không giải thích nữa.