Chương 280: Yến Quy Sào
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ngay lúc nghe thấy người bên ngoài bí cảnh Thiên Phủ nhắc đến mệnh bài, Khương Vọng đã cảm thấy nghi hoặc.
Bất kể ở chỗ nào, sinh tử đều bị khống chế trong tay người khác thật là một chuyện cực kỳ đáng buồn. Liêm thị đại danh đỉnh đỉnh, vì sao lại thành lập loại chế độ này?
Nhưng Liêm Tước không có ý muốn nói nhiều, hắn cũng không tiện hỏi thêm.
“Ngươi lại đây, ngồi vào đệm hương bồ bên trái lò kiếm.” Liêm Tước chỉ huy, đưa qua một viên đá đỏ đậm có kích cỡ bằng nắm tay trẻ con: “Lấy tay áp lên, đưa Đạo Nguyên vào.”
Khương Vọng tự nhiên làm theo lời này.
Liêm Tước giải thích: “Đây là đá lấy lửa tương ứng của lò kiếm. Bản thân lò kiếm cũng có đủ hỏa lực, bảo ngươi rót Đạo Nguyên vào, chỉ là vì trong quá trình đúc kiếm, làm kiếm của ngươi càng quen thuộc với ngươi, càng thích hợp tâm ý của ngươi.”
“Trong lúc ngươi đưa Đạo Nguyên vào, tốt nhất nên thả lỏng tâm thần nhập định, như vậy Đạo Nguyên rót vào sẽ càng thuần túy, càng có thể đại diện cho nội tâm của ngươi. Khi Đạo Nguyên khô cạn thì dừng lại là được, không cần miễn cưỡng, cũng không ảnh hưởng quá trình ta đúc kiếm.”
Nói xong, y lại bổ sung một câu: “Đương nhiên, có thể kiên trì thời gian càng dài thì sẽ càng tốt.”
Liêm Tước cũng không lấy một đống Đạo Nguyên thạch lại đây để Khương Vọng bổ sung vào bất cứ lúc nào.
Bởi vì trong tình huống bình thường, Đạo Nguyên thạch cũng không thể tức thời lấy Đạo Nguyên ra được, mà cần thiết có một quá trình điều tức. Quá trình này nhất định sẽ cắt ngang lúc đang rót Đạo Nguyên vào.
Thuật nghiệp cũng chú trọng về chuyên môn.
Ở phương diện đúc kiếm thì Khương Vọng hoàn toàn tin tưởng Liêm Tước vô điều kiện, không tự cho là đúng mà đưa ra kiến nghị hoặc ý tưởng gì.
Hắn còn chưa cuồng vọng đến mức dùng nhận thức nông cạn của mình để khiêu chiến Liêm thị với lịch sử đúc binh trăm ngàn năm.
Liêm Tước nói thế nào thì hắn làm như thế đó.
Hắn lập tức khoanh chân ngồi trên đệm hương bồ bên trái lò kiếm, nhắm mắt nhập định. Mà Đạo Nguyên của hắn đang cuồn cuộn không ngừng rót vào viên đá đỏ đậm trong lòng bàn tay kia.
Phanh phanh! Phanh phanh! Phanh phanh!
Ngay lập tức, cả thiên địa như trở nên tĩnh lặng, chỉ có tiếng lò lửa đang bập bùng.
Cũng không thể nói bên nào dựa vào bên nào.
Tóm lại âm thanh ấy và tiếng tim đập của hắn đang dần dần hòa hợp lại với nhau.
…
Lửa trong lò kiếm không tắt, Liêm Tước yên lặng chú ý.
Các loại tài liệu trân quý đã được để đâu vào đấy.
Nếu có người sáng suốt nhìn thấy, có thể nhận ra cái giá mà Liêm Tước phải trả.
Trong đó không thiếu tài liệu giá trị liên thành như lưu kim thạch, bùn ẩm quang linh tinh. Chỉ tính về độ quý hiếm thì chúng đã hoàn toàn xứng với mệnh bài mà Khương Vọng trả về.
Nhân sinh của Liêm thị bị mệnh bài khống chế, cho nên bọn họ càng thêm quý trọng tự do.
Theo như lời của Liêm Tước, cho dù y có chết, cũng sẽ không giao ra mệnh bài, lời này không phải là nói dối. Nếu không phải không có biện pháp nào khác ở bí cảnh Thiên Phủ, y sẽ không coi đây là bằng chứng.
Bởi vì chỉ có mệnh bài mới có thể thể hiện tâm ý y không muốn nợ bất cứ kẻ nào.
Cho nên khi phát hiện mệnh bài ở trên người Khương Vọng, y đã hiểu đại khái lựa chọn của mình ở bí cảnh Thiên Phủ.
Khương Vọng không để y chọn sai, y cũng sẽ không để Khương Vọng chọn sai.
Cả đời dòng chính Liêm thị chỉ có ba lần cơ hội dùng cổ lò đúc binh, hầu như chỉ dùng khi đúc binh sư muốn đột phá bình cảnh. Mà y nguyện ý lấy ra cơ hội quý giá lần này, chỉ vì đúc kiếm cho Khương Vọng.
Thực lực của Liêm Tước cũng không kém, lúc ấy ở bí cảnh Thiên Phủ, nếu không phải những người đó không ngừng giở âm mưu thủ đoạn, chưa chắc y sẽ bị loại.
Mà ở phương diện đúc binh thì y đặc biệt có thiên phú. Bằng không cũng sẽ không trở thành một trong mười con cháu được nắm giữ mệnh bài của mình trong thế hệ này của Liêm thị.
Tài liệu dần dần hòa tan trong lò kiếm, tùy theo quá trình mà y đánh vào ấn quyết khác nhau, mỗi một bước đều chính xác như cơ quan của Mặc gia.
Mà từ đầu tới cuối, Khương Vọng chỉ ngồi ở bên cạnh nhập định, rót Đạo Nguyên vào.
Thời gian nhoáng cái đã trôi qua ba ngày ba đêm.
...
Liêm Tước thật sự có chút kinh ngạc trước trữ lượng Đạo Nguyên của Khương Vọng!
Ba ngày ba đêm, Đạo Nguyên của Khương Vọng còn chưa có xu thế cạn kiệt.
Y không biết chính là, chín đại Tinh Hà Đạo Toàn cộng thêm Triền Tinh Linh Xà hiện giờ của Khương Vọng, cho dù bản thân hắn không tu hành trùng mạch, mỗi ngày cũng có thể tự động cho ra đời tám mươi bốn viên Đạo Nguyên, vượt qua con số chín nhân chín.
Nếu coi Khương Vọng như một mạch khoáng Đạo Nguyên thạch thì mỗi ngày hắn đều có thể sản xuất một trăm viên nguyên thạch. Càng không cần phải nói hắn khổ tu không ngừng nghỉ, chưa bao giờ bỏ dở hai đợt luyện tập sáng và tối.
Nếu không phải tập luyện đạo thuật và cọ rửa Thiên Địa Môn cũng cần tiêu hao số lượng lớn Đạo Nguyên, Thông Thiên Cung sớm đã “Quân lương đầy kho”.
Liêm Tước đánh thức Khương Vọng đang nhập định: “Giai đoạn luyện khoáng thạch đã qua đi, hiện tại ngươi có thể thả lỏng nghỉ ngơi. Chờ lúc nào cần đến thì ta lại kêu ngươi.”
Khương Vọng lập tức dừng tay.
Kỳ thật rót Đạo Nguyên ba ngày ba đêm cũng không khiến hắn mỏi mệt, bởi vì vẫn luôn trong trạng thái nhập định, tinh thần cũng cực tốt.
Liêm Tước chuyên tâm đúc kiếm, hắn cũng không đến mức rảnh rỗi đến nhàm chán.
Hắn ngồi một bên lo làm tu hành trùng mạch đã bị gián đoạn ba ngày, bổ sung “Việc học”. Sau đó là Tứ Linh Luyện Thể Quyết, dưới sự tích lũy theo tháng ngày, Thanh Long thiên và Chu Tước Thiên sớm đã tràn đầy.
Mà Huyền Vũ thiên vốn dĩ tiến cảnh rất chậm, sau khi nhìn thấy được con quy thú khổng lồ ở Hữu Quốc với khí thế hùng tráng dày nặng có huyết mạch Bá Hạ với thần vận cường đại kia, nó mang đến dẫn dắt rất lớn cho Khương Vọng, gần như giúp hắn hoàn thành Huyền Vũ thiên chỉ trong một lần.
Hiện tại hắn chủ công là Bạch Hổ Thiên, chỉ kém một bước thì đã viên mãn tứ linh.
Sau khi hoàn thành tu luyện Tứ Linh Luyện Thể Quyết, lại bắt đầu luyện tập ba thuật mà Trọng Huyền Thắng tìm cho kia.
Phược Hổ đã khắc ấn vào Thông Thiên Cung thì không đề cập tới, Hoa Hải và Kinh Cức Quan Miện còn cần làm quen nhiều hơn mới có thể điều khiển như cánh tay của chính mình.