Chương 285: “Ai không thành thật?”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tin tức ở bí cảnh Thiên Phủ vừa được tuôn ra thì đã lan truyền tới nơi này.
Không chỉ có quan viên trấn trên đến chúc mừng, ngay cả thành chủ cũng sai người tặng quà mừng, thậm chí quận phủ còn gửi công thư khen thưởng!
Trương gia lập tức khách đến đầy nhà, người của Trương gia mừng đến phát khóc.
Thậm chí Trương phụ còn hùng tâm bừng bừng đưa ra kế hoạch trọng chấn danh dự gia tộc.
Toàn bộ Trương gia trấn, thậm chí cả thành đều đang đợi Trương Vịnh trở về.
Chờ y áo gấm về làng, vinh quy bái tổ.
Nhưng mà ngay vào hai ngày trước khi Trương Vịnh trở về.
Một chuyện khiến mọi người kinh sợ đã xảy ra.
Chỉ trong một đêm, toàn bộ Trương gia đã bị người ta diệt môn.
Một nhà già trẻ, cả tôi tớ tổng cộng có hai mươi ba người, không một ai may mắn thoát khỏi.
Ngay cả con gà con chó, cũng không thể sống sót.
Chuyên gia trong thành đã tới điều tra, cũng không tìm được kết quả.
Không biết nguyên nhân, không biết xảy ra chuyện gì, không biết hung thủ.
Điều duy nhất mọi người biết là:
Phượng Tiên Trương thị có mấy trăm năm lịch sử, từ đây chỉ còn lại một mình Trương Vịnh.
Thiếu niên bỗng nhiên nổi danh còn đang trên đường vinh quy bái tổ, cũng đã không còn quê hương để về.
Đại điển tế tổ của Liêm thị được mở ra trong một mảnh ồn ào náo động, tình cảnh khí thế bừng bừng, có thể nói là chuyện trọng đại nhiều năm chưa được tổ chức của cả thành Nam Dao.
Lần này đại điển tên là tế tổ, thật ra là vì tuyên cáo địa vị thánh địa đúc binh sư của Liêm thị không hề bị dao động.
Tuyên dương với thiên hạ rằng Liêm thị vẫn có khả năng đúc thành danh khí.
Liêm Tước là đúc binh sư của Trường Tương Tư, là vai chính hoàn toàn xứng đáng của hôm nay.
Từ đầu tới cuối, y vẫn ngồi quỳ trên đài cao, như tượng mộc rối gỗ, để người ta tùy ý cung phụng trang điểm.
Khương Vọng làm khách nhân nên chỉ đứng xem toàn bộ quá trình, đương nhiên thoải mái dễ chịu, hắn ngồi trên ghế cao, yên lặng thưởng thức biểu cảm trên gương mặt xấu xí của Liêm Tước.
Từ hân hoan tự đắc, đến chết lặng mỏi mệt, cũng chỉ qua thời gian một buổi sáng mà thôi.
Điển lễ rườm rà kéo dài giằng co hết cả buổi sáng, mới coi như hoàn thành giai đoạn thứ nhất.
Lúc này Liêm Tước mới được cho phép hành động.
Làm người đúc ra Trường Tương Tư, y tự tay quấn cán, buộc tua cho Trường Tương Tư.
Sau khi làm xong, lập tức có tộc nhân Liêm thị đưa vỏ kiếm đặc biệt làm ra cho Trường Tương Tư lên.
Liêm Tước đưa kiếm vào vỏ, Trường Tương Tư như rồng vào biển rộng, phát ra một tiếng ngâm nga réo rắt, bảo kiếm vào vỏ, hào quang được giấu đi.
Lúc này lại do Liêm Chú Bình tiếp nhận Trường Tương Tư, tự mình đưa lên cung giá.
Sau khi cầu khẩn thiên địa, mới chính thức tới phân đoạn tế tổ.
Trong đó vẫn hết sức bận rộn, lại tiếp diễn một bộ lễ nghi, tốn chừng hai canh giờ sau, Liêm Tước mới xoa xoa chân, đứng dậy chuẩn bị đi thỉnh Trường Tương Tư xuống, giao cho Khương Vọng, hoàn thành phân đoạn cuối cùng.
Đúng vào lúc này, từ xa đến gần, bỗng nhiên truyền đến một tiếng thông báo: “Thập Tứ hoàng tử đến!”
Đám người nhanh chóng tránh ra một con đường, sôi nổi hành lễ.
Liêm Tước nghe vậy thì nhăn mày lại, bước chân nhanh hơn vài phần.
Nhưng một gia lão im hơi lặng tiếng chắn trước cung giá, lạnh nhạt trách mắng: “Hoàng tử giá lâm, ngươi còn không mau nghênh đón, thể thống ở đâu?”
Liêm Tước dịch về bên trái một bước, chen về phía trước: “Ngài thích nghênh đón thì tự đi nghênh đón, danh khí ở phía trước, ta hoàn thành tế điển trước cái đã.”
“Làm càn!” Gia lão cả giận mà quát: “May mắn đúc ra một thanh danh khí thì dám vô lễ như thế hay sao! Trong mắt ngươi còn có gia tộc, còn có triều đình hay không?”
Cho dù Liêm Tước có chậm hiểu đến đâu cũng đã nhận ra không đúng, y không cãi cọ với gia lão này mà xoay người nhìn về phía Liêm Chú Bình: “Tộc trưởng! Đây là ý của ngài?”
Nhưng Liêm Chú Bình vẫn không nói gì, chỉ khom mình hành lễ: “Cung nghênh Thập Tứ hoàng tử!”
Khương Vọng ở dưới đài nhìn từ đằng xa đã thấy không quá thích hợp, đang muốn đi lên hỏi tình hình thì một cỗ kiệu đã gần đến trước đài.
Kiệu phu nâng kiệu có tổng cộng mười tên, ai cũng có tu vi Thông Thiên Cảnh.
Mành kiệu được xốc lên, một nam tử áo tím mặt đắp kim phấn đi xuống.
Có thể nhận ra đây là nhi tử thứ mười bốn của đương kim Tế đế, Khương Vô Dung.
Người Tề thích màu tím, lấy màu tím xem là màu cao quý nhất, người mặc màu tím đa số là vương công quý tộc.
Người này hạ kiệu, cũng không để ý tới mọi người, chỉ lo đi lên đài cao.
Tay áo phiêu phiêu, bước đi thong dong, rất có khí độ hoàng gia.
Hắn ta đi lên đài cao, liếc mắt một cái đã thấy được Trường Tương Tư trên cung giá, vẻ mặt trông rất vui sướng: “Kiếm khí tốt! Ta cảm thấy rất hài lòng!”
Nói xong thì muốn tiếp tục đi về phía trước.
Liêm Tước bước ra một bước chặn đường của hắn ta, không kiêu ngạo không nịnh nọt mà nói: “Hoàng tử điện hạ, kiếm này đã có chủ.”
Không đợi Thập Tứ hoàng tử nói chuyện, vẫn là tộc lão trước đó trực tiếp ôm đồm quát vào mặt Liêm Tước: “Ở đây đến lượt ngươi nói chuyện hay sao? Trước mặt Thập Tứ hoàng tử mà ngươi cũng dám làm càn!”
Liêm Tước xoay người tung ngay một đấm ra, Thiên Địa Môn mở rộng, kình phong dâng trào, trong thân thể cứ như có một lò lửa đang cháy bừng lên.
“Lão bất tử Liêm Lư Nhạc! Ngươi không chịu để yên hay sao?”
Đúc binh sư của gia tộc Liêm thị cũng không lấy chiến lực làm sở trường, gia lão này chỉ có tu vi Đằng Long Cảnh đỉnh phong.
Lần này quyền và trảo chạm vào nhau, lại cân sức ngang tài.
Gia lão Liêm Lư Nhạc cũng không ngờ Liêm Tước dám đánh trả, lập tức mất hết mặt mũi, giận đến tím tái: “Tiểu bối cả gan vô lễ!”
“Gia lão bớt giận!” Liêm Chú Bình đương nhiên không có khả năng để mặc cho tình thế tiếp tục phát triển, ông ta lập tức ra tay, chen vào chính giữa để ngăn cách Liêm Tước và Liêm Lư Nhạc.
Đồng thời, ông ta quát lớn vào Liêm Tước: “Ngươi thành thật một chút cho ta!”
“Ai không thành thật?” Liêm Tước tức giận đến gương mặt xấu xí cũng đỏ bừng: “Danh khí này không liên quan đến các ngươi, dùng cho hiến tế đã là do Khương Vọng tốt bụng. Các ngươi có quyền gì quyết định quyền sở hữu của nó chứ?”