Chương 286: Hoành đao đoạt ái
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Chẳng lẽ ngươi không phải người của Liêm gia ta? Chẳng lẽ tất cả những gì ngươi học được không phải là bí truyền của Liêm thị? Chẳng lẽ tài nguyên ngươi đúc kiếm không phải do Liêm thị cung cấp? Chẳng lẽ lò kiếm mà ngươi dùng đúc kiếm không phải cổ lò mà Liêm thị truyền thừa đến nay?”
Liêm Chú Bình lạnh giọng hỏi: “Hiện tại ngươi nói, nó không liên quan đến Liêm thị?”
“Ngay từ đầu ta đã đúc kiếm vì Khương Vọng! Từ đầu tới cuối Khương Vọng đều tham dự. Danh khí là do trời định, yếu tố bên ngoài ít can thiệp vào được! Thanh kiếm này là của Khương Vọng, ngay ban đầu đã là như vậy! Không chỉ không thuộc về các ngươi, thậm chí cũng không thuộc về ta!”
Liêm Lư Nhạc đứng bên cạnh lạnh lùng nói: “Lúc trước ngươi thật sự hứa hẹn đúc binh cho hắn, nhưng không nói cụ thể đúc thanh binh khí nào cả. Chuôi Trường Tương Tư này cứ bỏ qua, lại dùng hết toàn lực đúc một thanh kiếm khí khác là được rồi, cũng không coi là thất tín.”
Liêm Tước giật mình tức giận mà nhìn lão ta: “Có thể nói như vậy sao, có thể làm như vậy sao? Chẳng lẽ Liêm thị không màng đến danh dự?”
Bang!
Tộc trưởng Liêm Chú Bình lập tức giơ tay táng cho Liêm Tước ngã xuống đất: “Lời này là lời ngươi nên nói hay sao?”
“Được rồi.” Khương Vô Dung cười cười: “Bổn hoàng tử chỉ đến xem danh khí mới nổi lên của thánh địa đúc binh Tề Quốc chúng ta mà thôi, các ngươi kích động như vậy làm gì? Mau tránh ra, để ta lại gần đánh giá.”
Gia lão Liêm Lư Nhạc lập tức nghiêng người: “Kính thỉnh hoàng tử chiêm ngưỡng.”
Khương Vô Dung thong dong cất bước, lúc này một tiếng nói bỗng vang lên sau lưng: “Ngươi tốt nhất nên đứng lại.”
Thanh âm không nặng, nhưng lại rất đanh thép.
“Ngươi lại là người nào?” Khương Vô Dung quay đầu lại, dùng vẻ mặt nghiền ngẫm mà nhìn Khương Vọng.
Bí cảnh Thiên Phủ kết thúc không lâu, hắn ta lại đặc biệt đến vì Trường Tương Tư, không có khả năng không biết Khương Vọng.
Hỏi như vậy, thuần túy chỉ là biểu lộ sự khinh miệt.
Mặc dù là Nội Phủ thần thông, nhưng đối với hoàng thất Tề Quốc mà nói, hắn cũng không thể xem là đại nhân vật, càng đừng nói chỉ là một hạt giống Nội Phủ thần thông mà thôi!
“Ngươi không cần biết ta là ai. Ngươi chỉ cần biết...” Khương Vọng đứng dậy từ chỗ ngồi, duỗi tay chỉ về hướng Trường Tương Tư trên cung giá xa xa: “Đó là kiếm khí của ta!”
Phía trên cung giá, Trường Tương Tư chợt tự reo lên!
Khương Vô Dung không giận mà lại mừng, nhịn không được lại tán thưởng một câu: “Kiếm khí tốt!”
“Của ta.” Khương Vọng tiếp tục nhấn mạnh.
“Cái gì mà của ngươi? Dưới chân ngươi đang giẫm lên đất đai của Tề Quốc, ngươi đang đứng trong Tề Quốc. Tất cả mọi thứ của Tề Quốc, đều là của họ Khương!” Khương Vô Dung lạnh nhạt mà nói: “Là họ Khương truyền từ thánh nhân đế thất Tề Quốc thượng cổ. Cũng không phải là dòng tạp không biết từ đâu chui ra như ngươi... Ngươi cũng xứng mang họ Khương?”
“Đúng là tất cả mọi thứ ở Tề Quốc đều là của họ Khương, chỉ tiếc không phải Khương của Khương Vô Dung ngươi.” Một giọng nói khác lập tức xen vào, là một tên béo đôi mắt gần như híp sát lại với nhau.
Hình như hắn ta chạy đến đây rất vội, quần áo hơi nhăn nhúm.
Dáng người mập mạp của hắn ta cũng không có bao nhiêu sức uy hiếp lắm.
Nhưng trên đường hắn ta đi tới, đám người sôi nổi nhường đường.
Hắn ta cười tủm tỉm mà nhìn Thập Tứ hoàng tử Khương Vô Dung, biểu tình không có chút kính sợ nào: “Ngươi muốn đại diện cho Tề Quốc, cũng không sợ các ca ca tỷ tỷ của ngươi đét mông hay sao?”
Đây là Trọng Huyền Thắng!
Khi hắn ta đang bàn bạc sự vụ ở Lâm Tri Tề đô, nghe thấy tin Khương Vô Dung đang đi đến thành Nam Dao thì lập tức buông chuyện đang làm xuống, tự mình đuổi theo.
Cuối cùng cũng kịp thời đuổi tới thành Nam Dao, tự mình đứng ra làm chỗ dựa cho Khương Vọng!
Trước khi lên tiếng, hắn ta đã lặng lẽ nói chuyện với Khương Vọng.
Cho nên hắn ta vừa nói xong, Khương Vọng rất phối hợp mà lên tiếng hỏi: “Người này chính là Thập Tứ hoàng tử, sao huynh dám ăn nói như vậy với hắn chứ?”
Trọng Huyền Thắng cố ý dùng tay đặt ngoài miệng, nhích lại gần phía Khương Vọng, giả bộ làm ra dáng vẻ nhỏ giọng nói chuyện: “Đế thất đương nhiên cao quý. Nhưng quốc quân của chúng ta có chín nữ mười bảy nam. Trừ Thái Tử ra thì những người được công nhận là kiệt xuất nhất chỉ có Tam hoàng nữ, Cửu hoàng tử, Thập Nhất hoàng tử, cũng không có vị trí nào dành cho Thập Tứ hoàng tử cả.”
“Mà ta thì khác! Toàn bộ Trọng Huyền gia hiện tại chỉ có ta và Trọng Huyền Tuân đang cạnh tranh, tính ra ta có một nửa Trọng Huyền gia, Khương Vô Dung hắn lại chỉ có một thân phận hoàng tử. Hoàng thất tuy quý, lại chỉ có một người độc tôn. Vị này cả một sợi lông cũng không có, ngươi nói ta sợ hắn cái đinh gì?”
Hắn ta làm bộ làm tịch, ra vẻ đang nói lặng lẽ, nhưng âm lượng lại rõ ràng đến cả sân đều nghe được.
Gương mặt đắp kim phấn kia của Khương Vô Dung cũng tức giận đến lúc xanh lúc trắng.
Nhưng Trọng Huyền Thắng cũng đang nói ra tình hình thực tế, ít nhất là chính xác ở phần của Khương Vô Dung.
Cuộc chiến tranh giành ngôi vị hoàng đế khốc liệt vô cùng, lấy thực lực của hắn ta, nào dám thừa nhận mình có thể đại diện cho Tề Quốc?
Cũng may hắn ta là hoàng tử, tự nhiên không thiếu trung phó hộ chủ.
“Đây là kiếm khí của Liêm thị chúng ta.” Gia lão Liêm thị Liêm Lư Nhạc lên tiếng: “Đừng nói Thập Tứ hoàng tử chỉ là chiêm ngưỡng, cho dù là muốn lấy đi, Liêm gia ta trung thành và tận tâm với Đế thất, có lý nào lại cự tuyệt kia chứ?”
Lúc này Liêm Tước đã bò lên từ mặt đất, phẫn nộ trong mắt y vẫn chưa tiêu tan, lửa giận đang hừng hực càng như hóa thành vật thật, như muốn tuôn trào ra bên ngoài.
Chỉ thấy y chấp ngón tay lại cắt qua lòng bàn tay, giơ cao tay trái đổ máu lên, lớn tiếng mà nói: “Ta lấy danh dự của đúc kiếm sư ra thề! Chuôi Trường Tương Tư này là kiếm khí của Khương Vọng! Không liên quan gì đến Liêm Tước này, càng không liên quan đến Liêm thị! Liêm thị không có quyền quyết định quyền sở hữu của nó!”
Liêm Lư Nhạc quát lớn: “Tộc trưởng còn ở đây! Liêm thị còn không tới phiên ngươi tới nói rõ cái gì! Thành thật lui ra cho ta!”
“Ha ha.” Trọng Huyền Thắng cười lạnh không thôi.
Lúc trước Khương Vọng không nghe khuyên bảo, không muốn ích lợi lớn nhất, khăng khăng trả lại mệnh bài, hắn ta cũng không dám xen vào quá nhiều. Cuối cùng Liêm Tước đúc ra một thanh danh khí, cũng coi như hai bên đều vui mừng.
Kết quả Liêm thị giở trò, làm ra phong ba như thế này. Tổ chức một đại điển tế tổ, từ đầu đến cuối chỉ đang diễn một vở kịch hiến kiếm.