Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 287: Chết cũng không chịu nhục

Chương 287: Chết cũng không chịu nhục


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bọn người nhà họ Liêm thật sự càng sống càng thối nát, Trọng Huyền Thắng đã sớm nhìn không vừa mắt.
Lúc này hắn ta cũng không lưu tình chút nào, lạnh lùng mà nói: “Đừng có kẻ xướng người họa ở đây nữa, bất kể Liêm gia các ngươi diễn thế nào, ta chỉ xin chư vị nhớ kỹ một điều, ai dám đoạt đồ của Khương Vọng, Trọng Huyền Thắng này sẽ không màng tất cả, cũng nhất định vả mặt của hắn!”
Là một trong những người kế thừa của Trọng Huyền thị, lời nói này của Trọng Huyền Thắng có sức nặng không thể khinh thường.
“Ta không kẻ xướng người họa với bọn họ!” Liêm Tước bỗng cao giọng hô to, vẻ mặt đột nhiên hóa thành bi phẫn.
Y đứng trên đài cao, nhìn khắp chung quanh một vòng.
Nhìn thấy sự khó hiểu của tộc nhân Liêm thị, thấy vẻ phẫn nộ của trưởng bối Liêm thị, thấy nét bông đùa cợt nhã của người đến dự lễ, cũng như sự khinh thường trong mắt Trọng Huyền Thắng.
Đúng vậy, sao y có thể không biết chuyện này? Tất cả mọi người sẽ nghĩ như vậy, làm một đúc binh sư duy nhất đúc thành danh khí trong năm mươi năm qua của Liêm gia, cũng là người tự tay đúc thành Trường Tương Tư. Liêm thị muốn hiến kiếm cho Khương Vô Dung, sao Liêm Tước này có thể không biết?
Tất cả mọi người sẽ nghĩ như vậy.
Tựa như lúc trước, tất cả mọi người cảm thấy y sống sót đi ra được từ bí cảnh Thiên Phủ, toàn dựa vào vẫy đuôi lấy lòng.
Không có ai nghe y giải thích như thế nào.
Không có ai sẽ tin tưởng y.
Tất cả đều sẽ quy kết cho sự ti tiện, lật lọng, vô sỉ của Liêm thị, cũng đồng thời trút hết lên người của y.
Giờ khắc này, trong lòng y suy nghĩ cái gì, người ngoài không thể nào biết được.
Mọi người chỉ có thể nhìn, mở to hai mắt nhìn mà thôi.
Liêm Tước dùng vẻ mặt bi phẫn mà nhìn quanh một vòng, cuối cùng chỉ nhìn thẳng vào mắt Khương Vọng, y nói: “Khương huynh đệ, ta không thể chịu được đại nhục này! Cũng không có mặt mũi nhìn huynh chịu nhục!”
Y trực tiếp trở tay tung một chưởng, tự đập vào Thiên Linh của mình!
Cái gì là khí tiết?
Có người thà chết chứ không chịu khuất phục.
Cái gì là danh dự?
Có người máu chảy đầu rơi.
Trên thế giới này, luôn có một số người sẽ kiên trì giữ vững một vài thứ mà người khác không thể hiểu được.
Người khác xem không hiểu, không thể lý giải.
Nhưng mà chính sự kiên trì không thể hiểu được ấy, mới là chứng cứ chứng minh vì sao người là người, vì sao người đứng trong thiên địa!
Thiên địa vu tội ta, chúng sinh làm ta ghê tởm.
Ta nên như thế nào?
Ngôn ngữ đã hóa thành vô dụng, biện hộ cũng không thể làm gì.
Có một loại người cho dù chết cũng không chịu nhục!
Liêm Tước, người đúc ra danh khí Trường Tương Tư.
Có tác phẩm danh khí này, y đã nhảy lên trở thành thiên tài lóa mắt nhất của Liêm thị, đúc binh sư khiến người ta quan tâm nhất.
Y mới đẩy ra Thiên Địa Môn không lâu, tuổi còn trẻ trung, tương lai đáng mong chờ.
Thành Nam Dao hôm nay khách quý chật nhà, khách khứa như mây, tất cả đều đến vì tác phẩm của y.
Sự kiệt xuất của y vừa mới bắt đầu.
Mà y kiên quyết hồi chưởng tự sát, tự tay phá nát tất cả những thứ này, chỉ vì muốn chứng minh đạo đức và danh dự của bản thân!
Người này cương liệt như thế.
Lò lửa trong cơ thể Liêm Tước như đang rít gào, bàn tay đỏ lên hừng hực.
Y nghiễm nhiên đã dùng toàn lực, không hề giữ lại, một lòng muốn chết.
“Tước nhi, không thể như thế!” Tộc trưởng Liêm Chú Bình kinh hãi giận dữ đan xen.
Gia lão Liêm Lư Nhạc cũng chấn động đến câm lặng.
Mấy năm gần đây thanh thế của Liêm gia dần sa sút, đang cần cấp bách sự ủng hộ của bên ngoài.
Theo nhìn nhận của cao tầng Liêm thị, Thập Tứ hoàng tử Khương Vô Dung là một đối tượng hợp tác rất tốt.
Thứ nhất, thân phận hoàng thất của hắn ta có thể trợ giúp Liêm gia giải quyết rất nhiều phiền phức. Thứ hai, bản thân Khương Vô Dung không đủ cường đại, Liêm thị và hắn ta có cơ sở hợp tác bình đẳng, không đến mức hoàn toàn trở thành phụ thuộc.
Chỉ cần ép buộc Liêm Tước gật đầu, chuyện này cũng không có ảnh hưởng gì đối với Liêm thị.
Chung quy thì cũng như lời Liêm Chú Bình đã nói, Liêm Tước hứa sẽ đúc kiếm cho Khương Vọng, nhưng cũng đâu có nói đúc kiếm gì.
Sao người ngoài có thể biết được chuyện xảy ra trong lò kiếm, kiếm đúc thành như thế nào.
Chỉ là một mình Liêm Tước thất tín mà thôi, không quan trọng gì.
Bọn họ vốn tưởng rằng, vì gia tộc, hy sinh danh dự cá nhân một chút cũng không quan trọng lắm.
Bọn họ vốn tưởng rằng, vì danh dự gia tộc, cho dù Liêm Tước tính tình cương liệt, cũng nên biết làm thế nào.
Bọn họ vốn tưởng rằng, nhiều lắm Liêm Tước cũng chỉ quấy phá tức giận một lúc. Cuối cùng y vẫn sẽ hiểu được, cái gì là lựa chọn tốt nhất.
Bọn họ thật sự không nghĩ tới, mọi chuyện sẽ trở thành như vậy.
Thật sự không thể ngờ được, Liêm Tước lại quyết tuyệt như vậy.
Ác danh bức tử đúc binh sư thiên tài của gia tộc là chuyện bọn họ không cách nào gánh vác được.
Chờ sau khi bọn họ chết, cũng không còn mặt mũi nào nhìn liệt tổ liệt tông.
Một chưởng này xảy ra quá đột ngột, gần như không ai ngờ đến chuyện này, cho nên cũng không ai phản ứng kịp.
Trừ... Khương Vọng.
Ngay vào lúc Liêm Tước nói chuyện, hắn đã cảm thấy không ổn.
Ban đầu hắn cho rằng Liêm Tước muốn bùng nổ ra tay, trở mặt với gia tộc, hắn còn chuẩn bị âm thầm giúp đỡ.
Lại không ngờ y sẽ làm chuyện này.
Liêm Tước tung một chưởng ấn lên Thiên Linh của mình, bàn tay đỏ rực cực nóng giáng mạnh xuống, nhưng bỗng nhiên khựng lại một giây.
Mộc khí nảy sinh trong cơ thể, từ trong ra ngoài, làm cả người y khựng lại.
Đó là đạo thuật mà Khương Vọng khắc ấn vào cánh cửa thứ hai của Thông Thiên Cung, Phược Hổ!
Chỉ trong một giây, Khương Vọng đã vọt tới trước người Liêm Tước, bắt lấy cổ tay của y: “Liêm Tước huynh đệ, không cần như thế! Ta tin tưởng huynh!”
“Đúng đúng đúng, Tước Nhi nghĩ lại đi! Mọi việc có gì cũng thương lượng được mà!” Liêm Chú Bình cũng liên tục nói.
Xèo ~ Xèo ~
Nhiệt độ trong lòng bàn tay Liêm Tước quá cao, Khương Vọng hấp tấp đi nắm lấy, không đủ phòng bị, trên tay đã bị bỏng nổi lên mấy mục máu. Nhưng trừ nhướng mày ra thì tay hắn của không lơi lỏng nửa phần.
Liêm Tước vốn đã quyết tâm muốn chết, chợt bị ngăn lại, còn chưa kịp tỉnh táo.
Lúc này nghe âm thanh đó thì giật mình, y cuống quít phá tan kình lực.
Nhìn mục máu trên tay Khương Vọng, Liêm Tước càng thêm áy náy: “Khương huynh đệ, ta...”
Khương Vọng đánh vào tay của y: “Việc này không liên quan đến huynh, ta không phải người hồ đồ.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất