Chương 290: Phược Hổ đạo thuật!
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hắn đang trù bị cho hệ thống chiến đấu sau khi đẩy ra Thiên Địa Môn.
Nói ra, đạo thuật chia làm bốn bậc, mười hai phẩm. Từ bậc Giáp tính lên, mỗi một phẩm còn hơn cả một bậc trước đó. Tu giả Đằng Long Cảnh của Đạo Môn, thông thường thì sẽ đối ứng với đạo thuật bậc Giáp hạ phẩm. Nội Phủ Cảnh tương ứng với bậc Giáp trung phẩm, Ngoại Lâu Cảnh tương ứng với bậc Giáp thượng phẩm.
Ngoại trừ những người có thiên phú dị bẩm, thì hiếm khi thấy có ai có thể đột phá khỏi giới hạn này.
Những bí truyền và tinh phẩm mà Khương Vọng yêu cầu đều cần điều kiện sàng lọc vô cùng quan trọng.
Bí truyền có nghĩa là môn đạo thuật này không được nhiều người biết tới, không đến mức khiến người ta chăm chăm nhòm ngó. Tinh phẩm, có nghĩa là đạo thuật bậc cao nhất của bậc Giáp hạ phẩm.
Trước khi mở Thiên Địa Môn, hắn dựa vào tốc độ phản ứng của cơ thể và Tứ Linh Luyện Thế Quyết mà có được năng lực đằng không cực lớn, tốc độ của hắn sẽ không thua kém đối thủ cùng cấp quá nhiều. Nhưng sau khi đã đạt đến Đằng Long Cảnh, người tu hành đã có khả năng phi thiên độn địa, ắt không thể thiếu một môn Độn Thuật cường đại.
Đây chính là lý do vì sao Khương Vọng lại yêu cầu môn Độn Thuật trước tiên.
Khương Vô Dung nghe vậy thì quay đầu lại nhìn về Đại thái giám ở phía sau, sau khi xác nhận xem kho dự trữ của mình có những món đồ phù hợp với điều kiện này xong, thì mới quay lại nói với Khương Vọng: “Ngươi đúng là chọn rất cẩn thận, cứ như có thể được lấy về thật không bằng. Bổn hoàng tử đồng ý. Lên đi!”
Lúc này, Trọng Huyền Thắng lại nói: “Đạo thuật bậc Giáp hạ phẩm chỉ có thể dùng trong một lúc, nhưng binh khí nổi danh thì có thể làm bạn một đời. Hình như giá trị của hai bên “tiền cược” không tương xưng cho lắm?”
Lời Trọng Huyền Thắng nói là lời thật lẽ phải.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Khương Vô Dung không thể nào ưỡn ngực mặc cả với hắn ta được.
Khương Vô Dung lập tức sầm mặt lại: “Bổn hoàng tử đặt cược thêm mười viên Vạn Nguyên Thạch! Nếu các ngươi còn không thành thật đánh nữa thì coi như xong!”
Giờ phút này, tên mập này chắc chắn là người đáng ghét nhất ở trong lòng hắn ta.
Ban đầu khi ở thành Phong Lâm, Phương Trạch Hậu chỉ lấy ra một viên Đạo Nguyên Thạch mà đã muốn thu mua Khương Vọng.
Đơn vị cơ sở của đạo nguyên thạch là một trăm nguyên thạch. Tức là bên trong một viên đạo nguyên thạch cất trữ một trăm viên đạo nguyên.
Giá trị của mười viên vạn nguyên thạch chính là một ngàn viên đạo nguyên thạch, có thể nói đây là một khoản tiền khổng lồ.
“Đủ rồi đủ rồi, bắt đầu thôi.” Trong lòng Trọng Huyền Thắng biết rằng không thể bòn rút được gì nữa, nên cười ha hả đi sang bên cạnh.
Tư thế kia chẳng khác nào số tiền đặt cược này đã nằm trong tay hắn ta, trông vô cùng gợi đòn.
Trong số những người ở đây, cũng chỉ có hắn ta mới biết rõ về thực lực của Khương Vọng.
Nếu như không phải hoàn toàn tin rằng Khương Vọng sẽ thắng, thì Trọng Huyền Thắng sẽ không để cho trận quyết đấu này xảy ra.
…
Mặc dù Khương Vọng vô cùng tự tin, nhưng cũng sẽ không kiêu căng mù quáng.
Trước khi khai chiến, Khương Vọng nói với Khương Vô Dung: “Một thân tài hoa này của ta, thì có đến một nửa tuyệt kỹ là về kiếm thuật. Lúc này lại tay không tấc sắt. Mặc dù thanh Trường Tương Tư này sắp trở thành chiến lợi phẩm của ngươi, thế nhưng lúc này cho ta xin phép mượn trước dùng tạm.”
Khương Vô Dung cũng không thể từ chối yêu cầu hợp lý này, cũng không ngăn cản được, Cho nên dứt khoát phóng khoáng nói: “Vậy thì ngươi cứ dùng đi, có sao đâu?”
Vì thế Khương Vọng đi về phía cung giá, cuối cùng lại cầm thanh kiếm của hắn lên một lần nữa.
Khương Vọng cảm thấy lòng mình bình tĩnh trở lại, giống như trái tim phiêu bạt đã lâu kia đã tìm được chỗ nghỉ chân.
Hắn nhận thức được một cách cụ thể và rõ ràng rằng đây là thanh kiếm của mình.
Khương Vọng cầm kiếm rồi xoay người lại.
Đối mặt trực diện với Khương Vô Dung: “Mời!”
Lúc này, trên đài cao đã trống không không một bóng người, người của hai bên dẫn đến đều đã lui xuống, những người trong tộc của Liêm thị cũng chen chúc ở dưới sân khấu. Chỗ để thực thi đại điển tế tự đã trở thành đấu trường của hai người.
Khương Vọng vừa nói dứt lời thì Khương Vô Dung đã tới gần đó, nhanh chóng đánh ra một chưởng!
Bàn tay như non sông đảo ngược, thế áp thiên hạ.
Nhưng mà lại có một đóa Diễm Hoa nảy nở ngay trước bàn tay của hắn ta.
Na Di Bí Thuật trước bậc Đằng Long Cảnh này đúng là đáng sợ, nhưng Khương Vọng cũng đã từng va chạm với bí thuật này trong vô số lần chiến đấu ở Thái Hư Huyễn Cảnh.
Hắn nhanh chóng chấm dứt phản ứng huy động đạo nguyên, trực tiếp lấy công đánh công.
Khương Vô Dung chưởng hụt, chỉ thấy áo bào màu tím bay lượn.
Dưới góc nhìn của thị giác, áo bào tím kia càng ngày càng bay cao, càng ngàng càng khuếch đại, gần như che kín bầu trời, khiến cho khung cảnh trước mắt mọi người đều chìm vào bóng tối.
Vật sáng duy nhất trong bóng đêm tối tăm này chính là Diễm Hoa, nó lóe lên rồi lại vụt tắt.
Nhưng đúng vào lúc này, mộc khí ở trong cơ thể của Khương Vô Dung sinh sôi, trói buộc ngược lại hắn ta.
Phược Hổ đạo thuật!
Có đạo thuật này ngăn cản, Khương Vọng lùi người về sau, muốn thoát khỏi khu vực bị bóng tối bao phủ.
Bỗng nhiên lại có tử khí tuôn ra từ trong cơ thể của Khương Vô Dung, trực tiếp cắt đức sự trói buộc của mộc khí. Hắn ta vỗ vỗ ngọc bội bên hông, dưới góc nhìn của thị giác ở trong bóng tối, có một vệt hàn quang xuất thế!
Trên hông Khương Vô Dung cũng có một thanh kiếm.
Thanh kiếm này cũng là một binh khí nổi danh, chính là Nhuyễn Kiếm, được xưng là Mỹ Nhân Yêu!
Kiếm này có thể cắt hồn đoạt phách, giỏi nhất giết anh hùng.
Hàn quang vừa xuất hiện, đã không thể tránh được.
Khương Vọng cảm nhận được tử khí trong cơ thể của Khương Vô Dung, vậy nên nhanh chóng dừng vận chuyển kiếm quyết Tử Khí Đông Lai.
Hắn chợt nhận ra rằng, rất có thể kiếm quyết Tử Khi Đông Lai đã lấy kiếm thuật của Đế thất Tề Quốc để “tham khảo” thôi diễn trước đó chính là sự thôi diễn. Sử dụng kiếm này ở trước mặt Khương Vô Dung chính là tự tìm đường chết.
Tay của Khương Vọng đặt ở trên chuuôi kiếm.
Dây đeo trên chuôi kiếm này là tự tay Liêm Tước quấn.
Vừa tinh tế vừa chắc chắn.