Chương 289: Rút kiếm
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đầu tiên, thế lực của hắn ta khá yếu, nói trắng ra là cho dù có hợp tác với Liêm thị thì cũng chẳng tạo nên nguy cơ gì để Tề đế phải cảnh giác.
Còn Liêm thị, mặc dù không thể để hắn ta toàn quyền quản lý, mà bản thân hắn ta cũng không dám khống chế quá nhiều như vậy. Nhưng mà chỉ cần thêm một ít tài nguyên này cũng đủ để hắn ta ở vươn tay về phía quân bộ, và tìm kiếm sự ủng hộ mạnh mẽ. Đây mới là mục đích của hắn ta.
Nhìn từ một khía cách khác mà nói, thì việc danh khí do Liêm thị - một trong những thánh địa đúc binh tạo cũng chính là một lời khẳng định, giản lược chính là Trường Tương Tư mới được đúc kia mà rơi vào tay ai, thì người đó cũng được hưởng chọn tiếng tăm.
Đối với vị hoàng tử yếu thế như Khương Vô Dung này, thì vừa có thể gia tăng danh thế, lại không đến mức bị mấy người thái tử đố kỵ. Rất phù hợp với phương hương phát triển của bản thân hắn ta.
Mà đối với Khương Vọng, chẳng qua chỉ là quơ cỏ đánh thỏ (1), tiện thể mà thôi.
(1) Quơ cỏ đánh thỏ: khi người nông dân cắt cỏ thì đúng lúc con thỏ nhảy ra và họ chém vào nó. Tương tự như câu một mũi tên trúng hai con chim.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, việc Khương Vọng đồng thời xuất hiện ở bí cảnh Thiên Phủ và đại điển tế tổ là một hòn đá kê chân rất tốt, để hắn ta bước lên.
Thứ nhất, cái tên Khương Vọng này không gốc không nền, chẳng qua chỉ là một người ngoại quốc được Trọng Huyền Thắng mời tới mà thôi. Cũng không biết xuất thân từ cái tiểu quốc nào, không có gì đáng để kiêng kỵ.
Thứ hai, thông qua bí cảnh Thiên Phủ và việc rèn đúc danh khí lần này, hắn cũng có được chút tiếng tắm. Vừa khéo trở thành bàn đạp cho hắn ta.
Thứ ba, Khương Vọng là môn khách của Trọng Huyền Thắng. Mọi người đều biết Trọng Huyền Thắng đang cạnh tranh địa vị gia tộc với Trọng Huyền Tuân. Lần này hắn ta đến Nam Dao, ngoại trừ việc quyết định hợp tác với Liêm thị ra thì còn thuận tay thể hiện ý tốt với Trọng Huyền Tuân, cũng là một chuyện nên làm.
Liêm Tước chỉ là một vãn bối trong gia tộc, lời nói không có trọng lượng, mà Trọng Huyền Thắng thì ở xa tận Hàm Đan.
Còn Khương Vô Dung không chỉ có sự ủng hộ của các vị trưởng bối trọng vọng trong Liêm thị, mà còn dẫn theo một Đại thái giám Nội Phủ Cảnh ra ngoài. Việc áp chế một tên Khương Vọng từ nơi khác đến là chuyện không đáng để lo lắng.
Không nghĩ tới, ấy vậy mà Trọng Huyền Thắng lại chạy đến với trạng thái vô cùng lo lắng.
Càng không nghĩ tới bản thân đã chuẩn bị đầy đủ như vậy mà lại bị đảo ngược tình thế ngay lập tức. Rõ ràng khi quyết định đến đây thì mọi chuyện đã được tính toán xong xuôi cả rồi.
Đối với Khương Vô Dung mà nói thì nhìn nhận tình hình là một khả năng cực kỳ quan trọng.
Mắt thấy nhân lực hắn ta dẫn theo không đủ, đánh một nhóm không được thì lập tức đổi sang đánh lẻ.
Đương nhiên Trọng Huyền Thắng không chịu đồng ý.
Từ trước đến giờ chỉ có hắn ta chiếm lợi từ người khác, làm gì có chuyện người khác chiếm lợi từ hắn ta?
Hắn ta lập tức cười giễu cợt một tiếng: “Được đấy. Là ngươi kiểm chứng hai người bọn ta, hay là hai bọn ta kiểm chứng ngươi? Hoặc là mọi người cùng kiểm chứng nhau?”
Sắc mặt của Khương Vô Dung không thay đổi, thuận thế nói tiếp: “Các ngươi đều là những môn đồ có tiếng, thế mà lại không dám đánh một trận công bằng với ta. Vậy dễ thôi! Bổn hoàng tử cũng lười lãng phí thời gian với hai người.”
Chiêu thức mượn dốc xuống lừa (2) đúng là được sử dụng một cách trôi chảy. Nói như vậy không khác nào Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng kiêng kỵ sức chiến đấu của hắn ta, không dám đơn độc chiến đấu đâu, cuối cùng cũng coi như không mất hết mặt mũi.
(2) Mượn dốc xuống lừa: khi người khác làm khó bạn, bạn lâm vào tình cảnh như ngồi trên lưng lừa đang chạy và không xuống được. Lúc này, bạn vin vào “con dốc” mà người đó tạo ra để “nhảy khỏi lưng lừa” – giúp bản thân thoát khỏi tình cảnh khó.
Nhưng chỉ thấy Khương Vọng lắc lắc đầu, khẽ cười nói: “Có gì mà ta không dám?”
“Khương huynh!” Liêm Tước ở dưới đài nghe vậy thì hơi nóng nảy.
“Được!”
Thấy tên tiểu tử Khương Vọng này nổi danh lúc thiếu niên, quả nhiên là không chịu nổi kích thích. Khương Vô Dung không cho những người khác có cơ hội chen miệng vào, lập tức quyết định xong việc này: “Xem ra cũng khá có dũng khí, không hề bôi nhọ dòng họ nhà ngươi. Lên nào, đánh với ta một trận!”
“Tuy nhiên ta có một thắc mắc nho nhỏ.”
Khương Vọng hơi nghi hoặc hỏi: “Trường Tương Tư vốn là kiếm khí của ta. Nếu ta thua thì ngươi được lấy nó. Vậy nếu ta thắng thì sao đây? Ta sẽ được cái gì? Ngươi cũng đừng nói là được thấy bóng lưng của ngươi đấy?”
Ánh mắt của mọi người ở dưới đài đều trở nên kỳ quái.
Khương Vô Dung cau mày nói: “Vốn là chuyện không thể nào xảy ra, còn phải đưa ra phương án dự tính làm gì?”
“Nếu là chuyện không thể xảy ra, thì vì sao Khương Vô Dung ngươi không dám làm?” Trọng Huyền Thắng lạnh lùng nói:
“Ngươi muốn cướp danh khí, chúng ta cũng nhìn vào thân phận của ngươi mà cho ngươi một cơ hội. Thế nhưng nếu muốn bắt đầu canh bạc này, thì ngươi cũng phải lấy ra một lượng tiền đặt cược phù hợp chứ!”
Ánh mắt Khương Vô Dung nhìn hắn ta đầy lạnh lùng: “Đúng là suy nghĩ của dân cờ bạc, mới cược thắng một ván ở bí cảnh Thiên Phủ, nên giờ cho rằng có thể cược thắng tất cả các canh bạc sao? Ngươi thật sự cho rằng Trọng Huyền Tuân không làm gì được ngươi?”
“Dù vậy cũng không cần ngươi quan tâm. Tốt xấu gì ta cũng có thể ngồi xuống bàn cược với hắn ta, còn ngươi chỉ đứng ở bên cạnh xem cuộc vui thì hăng hái quơ tay múa chân cái gì?” Lực sát thương trong lời nói của Trọng Huyền Thắng rất lớn, còn công khai chế giễu Khương Vô Dung chẳng có tư cách cạnh tranh với các hoàng tử và công chúa khác.
Hắn ta cười ha ha, trông rất hùng hổ dọa người: “Nếu hôm nay ngươi đã không dám đánh cược thì lập tức về đi, thứ cho ta không tiễn!”
“Được!” Khương Vô Dung xanh mặt, nhìn về Khương Vọng rồi nói: “Ngươi muốn cái gì?”
Lại nghe Trọng Huyền Thắng ở một bên nói: “Khương Vọng, ngươi cần gì thì cứ nói. Mặc dù Thập Tứ hoàng tử hơi túng thiếu, nhưng hoàng thất Đại Tề còn rất nhiều rất nhiều bí pháp đó.”
Hắn ta làm như vậy chính là công khai giúp Khương Vọng xác định phạm vi rồi.
Khương Vọng đã tính toán xong từ lâu, lập tức nói: “Một môn Độn Thuật hệ hỏa bậc Giáp hạ phẩm, một môn đạo thuật công kích hệ Hỏa bậc Giáp hạ phẩm, chỉ cần tinh phẩm bí truyền.”