Chương 291: Hắn ta thua rồi!
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng nắm chặt lấy thanh kiếm, nắm chặt lấy Trường Tương Tư.
Thất giống như bảo vệ chỗ mềm mại nhất ở trong lòng vậy.
Quê nhà của hắn giờ trông như thế nào?
Những người ở quê nhà hiện đang ở phương nào?
Thân là dị khách tha hương, trong ánh trăng sáng không dám nghĩ về cố quốc!
Khương Vọng rút kiếm ra, mang theo cả ánh trăng để soi sáng tầng tầng lớp lớp tối tăm u ám.
Như là ký ức, như là nhớ nhung.
Đã từng mong ngóng, tỉnh mộng nửa đêm.
Người đã khác xưa, trăng khó tròn lại.
Đây là Tinh Thần Nhật Nguyệt của kiếm!
…
Ting…
Một âm thanh cực kỳ nhỏ.
Xét về mặt thính giác thì chỉ là một âm thanh mà thôi, nhưng xét về mặt thị giác thì nó đã đánh tan bóng tối.
Trên đài cao cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ có Khương Vọng và Khương Vô Dung đang mặt đối mặt, trường kiếm đối trường kiếm.
Mũi kiếm chặn mũi kiếm, Trường Tương Tư chặn Mỹ Nhân Yêu.
Chúng nó chỉ va chạm đúng một lần, cũng chỉ là một cái va chạm nhẹ nhàng như vậy.
Nhưng…
Một luồng khí cực lớn bỗng nhiên bùng ra, cứ như có cơn gió mạnh vừa thổi qua, ở dưới đài có một vài người tu vi hơi yếu đã bắt đầu lảo đà lảo đảo.
Cả hai người Khương Vọng và Khương Vô Dung đều bị đánh lùi ra.
Trên mặt Khương Vô Dung là biểu cảm kinh ngạc không ngớt.
Hiển nhiên hắn ta không nghĩ tới Khương Vọng không những có thể tiếp được một chưởng Tử Khí Tế Nhật của hắn ta, mà lại còn có thể chặn được kiếm thuật của đế thất Đại Tề.
Nhưng lúc Khương Vọng lui về phía sau thì hai mắt đã bị nhiễm tử khí.
Công pháp mà hắn ta tu luyện chính là công pháp tối cao của hoàng thất Đại Tề - Chí Tôn Tử Vi Trung Thiên Điển.
Bao hàm tất cả kiếm thuật, thế thuật, đạo thuật, đồng thuật… Áp đảo tất cả các môn phái khác.
Gần như hắn ta không có một nhược điểm nào, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn ta xem thường cái gọi là người thắng bí cảnh Thiên Phủ.
Nhưng mà Khương Vọng cũng chỉ lùi được một nửa thì đã phun ra một ngụm máu tươi, hắn mạnh mẽ dừng việc lùi lại và cái giá phải trả là việc bị thương.
Bên trên mái tóc trắng phơ của hắn xuất hiện hư ảnh Kinh Cức (1).
(1) Kinh Cức: Bụi gai.
Tác dụng của nó chính là khiến cho uy lực của đạo thuật tiếp theo sẽ được cường hóa.
Khương Vọng có sự mong đợi rất cao về thực lực của Khương Vô Dung, vào lúc hắn tung ra Tinh Thần Nhật Nguyệt chi kiếm thì đã chuẩn bị sẵn sàng sử dụng môn đạo thuật này.
Lý do hắn lợi dụng chấn thương để ngừng việc tiếp tục lùi, đương nhiên là vì muốn giành cơ hội trước.
Trong lúc Kinh Cức Quan Miện xuất hiện, thì ở trước người của Khương Vọng cũng có ba đóa Diễm Hoa nảy nở.
Trong đôi đồng tử màu tím của Khương Vô Dung, hắn ta biết rõ uy năng của đóa Diễm Hoa ở giữa kia mạnh hơn cả so với hai đóa còn lại.
Ánh sáng trong đôi mắt tím chợt loé, đóa Diễm Hoa ở giữa kia đã bị nguyên lực xua tan và tan biến trong không khí.
Sau đó Mỹ Nhân Yêu chợt lóe lên, dễ dàng cắt đứt hai đóa Diễm Hoa ở hai bên.
Nhưng chỉ một giây sau, tóc gáy của Khương Vô Dung đều dựng đứng hết lên!
Bởi vì Khương Vọng đang vung kiếm mà đến!
Hắn đến từ một tòa thành nho nhỏ của Trang Quốc.
Hắn rời khỏi vùng đất chết bị U Minh bị chiếm đóng.
Thiếu niên mười tám tuổi một mình đi đến các nước, trèo non lội suối, luyện kiếm luyện tâm.
Mỗi một ngày hắn đều dốc hết sức lực tu luyện.
Bởi vậy mỗi một bước đi cũng trở nên mạnh hơn.
Chiêu kiếm này, được hắn đúc kết sau khi trải qua vạn dặm, đi qua muôn ngàn núi non sông suối.
Là Khương Vọng mà hắn của quá khứ hướng tới, là tất cả những gì hắn đã trải qua.
Sơn Xuyên Hà Lưu chi kiếm!
Khương Vô Dung muốn tránh khỏi mũi kiếm kia, nhưng hắn ta lại phát hiện mình chẳng thể di chuyển được.
Chiêu kiếm này quá cao siêu.
Dù hắn ta nỗ lực vung kiếm để ngăn cản, nhưng Mỹ Nhân Yêu vẫn bị đẩy ra một cách nhẹ nhàng.
Chiêu kiếm này quá mạnh rồi.
Giống như sự giao hòa của trời và đất, núi non trùng điệp, sông suối ào ào.
Khương Vô Dung điên cuồng tìm kiếm biện pháp để giải quyết, trong đầu thì tìm tòi các kỳ công dị thuật kia.
Nhưng mà hắn ta lại chỉ có thể đứng yên ở đó, không nhúc nhích được.
Mũi kiếm Trường Tương Tư dừng lại trước ấn đường của hắn ta.
Chỉ cần mũi kiếm kia nhích thêm một chút nữa thôi, thì hắn ta sẽ hóa thành làn khói ngay lập tức.
Hắn ta thua rồi!
Trên đài cao yên tĩnh không một tiếng động, bên dưới đài cũng lặng như tờ.
Đường đường là con cháu hoàng thất Đại Tề, đương kim Thập Tứ hoàng tử, thế mà lại thua trong trận quyết đấu với một đối thủ cùng cảnh giới?
Cho đến tận bây giờ, mới chỉ có Vương Di Ngô – đệ tử của Khương Mộng Hùng Quân Thần của Đại Tề mới lập nên kỷ lục đánh bại hoàng thất ở trước quần chúng.
Hơn nữa đối thủ mà hắn ta phải đối mặt cũng là Cửu hoàng tử - Khương Vô Tà cường đại hơn nhiều.
Nhưng Vương Di Ngô là loại nhân vật như thế nào? Là kẻ luôn được Quân Thần Khương Mộng Hùng khen là người đứng đầu đương thời.
Vậy nên, việc hắn ta đánh bại con cháu hoàng thất cũng nằm trong phạm vi mà mọi người tiếp nhận được.
Còn cái tên Khương Vọng này sao có thể so sánh với hắn ta được?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tất cả dường như đều đánh mất khả năng nói chuyện rồi.
Gia lão của Liêm thị - Liêm Lư Nhạc trợn to hai mắt, ông ta cảm thấy không thể tin nổi.
Ánh mắt của tộc trưởng Liêm Chú Bình dao động, đột nhiên ông ta cảm thấy cuộc hợp tác đầy triển vọng lúc trước cũng không ổn như ông ta nghĩ.
Ngoại trừ Trọng Huyền Thắng ra, thì không một ai có thể tưởng tượng ra kết quả sẽ như thế này.
Kiếm của Khương Vọng vẫn chỉ vào Khương Vô Dung, hắn nói: “Sở dĩ ta đồng ý đánh với ngươi chỉ vì muốn nói cho ngươi biết, bảo vật trong thiên hạ này không phải để cho người có đức chiếm lấy. Đây chỉ lời nói ngụy biện của những kẻ lừa gạt mà thôi. Bảo vật trong thiên hạ đều có chủ của nó, là của ai thì sẽ thuộc về người đó.”
“Cái gọi là có đức, cũng không phải do ngươi định nghĩa. Uy không phải đức. Uy chính là uy, đức chính là đức. Ngươi dùng cường quyền chèn ép người khác, vung đao đoạt ái thì chính là không có đức. Ngươi tự ý khiêu khích, rồi thất bại thảm hại thì chính là không có uy. Dù hoàng thất Đại Tề có cao quý cỡ nào đi nữa, thì ngươi vẫn chỉ là một người vừa không có đức, lại không có uy. Ta thấy ngươi chính là sự sỉ nhục của hoàng thất Đại Tề!”