Chương 292: Sơn Xuyên Hà Lưu
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mặc dù thanh kiếm chưa đâm vào da thịt, nhưng lời nói kia lại có lực sát thương hơn cả thanh kiếm.
Để tránh phải chịu nhiều lời sỉ nhục hơn nữa, nên Khương Vô Dung cũng không dám làm bừa, chỉ cắn răng nói: “Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Ngươi nói cái gì thì là cái đó!”
Khương Vọng thấy khí phách của đối phương cũng chỉ có thế thì nở một nụ cười thờ ơ, rồi đặt trường kiếm vào lại vỏ.
“Ngươi cũng xưng mang họ Khương sao?”
Mặc kệ Khương Vô Dung ở trên đài cao chịu sỉ nhục như nào. Ơ bên dưới đài, Trọng Huyền Thắng đã sớm chạy đến trước mặt cái tên trung niên mặt trắng kia, rồi chìa bàn tay mập mạp của mình ra đòi tiền, y như tên quỷ đòi mạng: “Nhanh lên nào! Đã đánh cược thì phải chấp nhận chịu thua!”
Tên Đại thái giám – thủ hạ của Khương Vô Dung mặt không cảm xúc lấy ra hai tấm thẻ ngọc, một hộp vạn nguyên thạch rồi đặt vào trong tay của tên mập Trọng Huyền Thắng kia.
Đầu tiên Trọng Huyền Thắng kiểm tra thẻ ngọc, rồi mở hộp ra tỉ mỉ đếm và xem xét, sau đó xác nhận đúng là mười viên Vạn Nguyên Thạch bảo đảm chất lượng.
Lúc này hắn ta mới cười ha hả nói: “Hoan nghênh lần sau tiếp tục đánh cược!”
…
Ở trong ánh mắt kỳ lạ của mọi người, nhóm kiệu phu lại nâng kiệu lên một lần nữa, vội vàng rời đi cùng với Thập Tứ hoàng tử.
Mãi cho đến tận khi ra khỏi thành Nam Dao, mà sắc mặt của Khương Vô Dung cũng không khá lên được.
Bị đánh bại ở trước mặt bao nhiêu người, lại còn bị người ta gọi là sự sỉ nhục của hoàng thất Đại Tề, đúng là tận cùng của nhục nhã mà!
Hơn nữa còn vì chuyện này mà hắn ta phải chịu một loạt ảnh hưởng kèm theo, còn có rất nhiều tổn thất mà hắn ta chưa thể suy xét tới.
Khương Vô Dung căm hận chồng chất, nhưng nhất thời lại không biết trút giận lên ai.
Bây giờ đã đi xa khỏi chỗ kia, cuối cùng Khương Vô Dung cũng không còn kiêng kỵ nữa, hắn ta không nhịn được cắn răng cả giận nói: “Nếu như không phải phụ hoàng bất công, không truyền cho ta hai bộ Thiên Kinh Địa Vĩ mạnh nhất của Chí Tôn Tử Vi Trung Thiên Điển, thì hôm nay ta sẽ phải làm đến mức này sao?”
Hắn ta tức giận đập một phát lên ghế dựa.
“Nếu như phụ hoàng cho ta tu luyện một bộ thôi thì cũng có thể đánh bại được Khương Vọng rồi. Cũng sẽ không phải chịu sự nhục nhã đến nhường này!”
“Điện hạ đừng nói nữa.” Đại thái giám kia nghiêm túc nói: “Chỉ có thái tử mới có thể tu hai bộ Thiên Kinh Địa Vĩ mà thôi.”
“Ít nói mấy lời dọa ta đi!” Khương Vô Dung nghe xong càng tức giận hơn: “Vậy còn mấy người Tam tỷ, Cửu ca, Thập Nhất ca của ta tu bằng cách nào?”
Đại thái giám khó xử: “Bọn họ…”
“Đơn giản là thế lực nhà ngoại của họ lớn thôi! Sớm muộn gì thì Vương triều Khương thị của ta sẽ bị hủy trong tay đám họ ngoại này thôi!”
Lời này vừa dứt, mười tên kiệu phụ bỗng nhiên đờ người, không tự chủ được mà há miệng, chỉ thấy máu tươi trào ra hình thành mười huyết tuyến vọt vào trong kiệu.
Mỗi một ngón tay của Đại thái giám đều nối với một huyết tuyến. Sau đó ông ta nắm chặt hai tay lại, huyết tuyến lập tức biến mất.
Mười tên kiệu phụ và cả cỗ kiệu đều ngã ầm ầm xuống đất.
Trong kiệu, Đại thái giám vẫn không nhúc nhích.
Nhưng sắc mặt của Khương Vô Dung lại trở nên rất khó coi.
“Điện hạ.” Đại thái giám trầm giọng nói: “Ngài có nghĩ đến việc một khi những câu nói vừa nãy bị truyền ra ngoài thì ngài sẽ phải chịu ảnh hưởng như thế nào không?”
“Năm ngoái Cửu hoàng tử thua trong tay Vương Di Ngô, với tính tình cực đoan của vị kia vậy mà ngài có nghe ngài ấy nói mấy lời mất khống chế thế này chưa?”
“Chán nản nhất thời cũng không có gì đáng sợ, vậy ngài còn sợ bị tụt lại phía sau trong trận tranh đoạt này sao? Hôm nay bị mất thể diện, không có nghĩa là ngày sau không có cơ hội hãnh diện. Chí ít những hoàng tử khác sẽ nới lỏng cảnh giác đối với ngài, không tiếp tục xem ngài như đối thủ.”
“Nhưng nếu ngài còn không khống chế nổi cảm xúc của mình, lại lỡ lời một lần nữa thì chúng ta nên rời khỏi đô thành sớm thì hơn, dứt khoát làm một người giàu sang nhàn hạ là được. Cũng tránh một ngày nào đó lão nô và ngài đột ngột chết trên đường. Cũng cầu cho mấy trăm nhân khẩu trong cung một con đường sống.”
Khương Vô Dung nhắm chặt mắt lại, lúc mở mắt ra thì trông đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Ừm, ta biết rồi!”
…
Buổi tế tổ của Liêm thị trở thành một trận huyên náo.
Không chỉ Khương Vô Dung rất mất mặt, mà vì Liêm Tước phản đối kịch liệt nên bản thân Liêm gia cũng chẳng vẻ vang gì.
Quan khách các nơi lũ lượt rời đi, bởi vậy mà những lời dèm pha bị truyền ra.
Nhưng những chuyện này không phải chuyện Khương Vọng cần lo lắng.
Ngay lúc này, trong tửu lâu phồn hoa nhất thành Nam Dao, Khương Vọng đang nói chuyện với Trọng Huyền Thắng.
"Đắc tội Thập Tứ hoàng tử đến mức này, thật sự sẽ không ảnh hưởng đến ngươi sao?" Khương Vọng hỏi.
Lần này, hắn thiếu Trọng Huyền Thắng một ân tình rất lớn. Chuyện hắn đang lo lắng nhất là được mất của Trọng Huyền Thắng.
"Đương nhiên sẽ ảnh hưởng, nhưng nhìn chung thì lợi nhiều hơn hại."
Trọng Huyền Thắng cẩn thận phân tích cho hắn: "Hiện nay, bệ hạ tổng cộng có mười bảy nam chín nữ. Trưởng hoàng tử sớm đã bị phế, bây giờ còn bị giam trong cung. Thái tử là con thứ hai. Trừ hai người họ ra, thì còn Tam công chúa, Cửu hoàng tử, Thập Nhất hoàng tử rất có thực lực, có tư cách tranh vị."
"Như bậc gia tộc Trọng Huyền này của chúng ta, căn bản sẽ không xen vào trong cuộc chiến tranh đoạt đích trưởng. Mất nhiều hơn được. Dù ai kế vị, cũng không thể bạc đãi Trọng Huyền gia. Cho nên đối với những vị hoàng tử công chúa kia, cho dù ta không giữ thể diện cho bọn họ, thì gia tộc cũng sẽ không nói gì. Lan truyền ra ngoài, ngược lại càng chứng minh Trọng Huyền gia chỉ trung thành với bệ hạ, không có lòng can dự tranh long."
Hắn ta vô cùng đắc ý, cười đến híp mắt: "Với chúng ta mà nói, ngươi tranh đấu được không ít chỗ tốt, thanh danh chúng ta càng tăng lên."
"Ngươi biết đánh bại Khương Vô Dung nói lên điều gì không? Nói rõ ngươi ở Thông Thiên Cảnh quả đúng là một trong những kẻ mạnh nhất. Rất nhiều người sẽ so sánh ngươi với Vương Di Ngô. Mà ngươi là môn khách của nhà ta, ngươi nói xem ta sẽ mạnh cỡ nào? Hôm nay, ta lấy của cải trong nhà ra chèn ép Khương Vô Dung, chính là muốn nói cho bọn người kia nên lần nữa cân nhắc về việc xếp hàng rồi!"