Chương 298: Giải phong Diễn Đạo Đài
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Điều duy nhất Trọng Huyền Thắng chắc chắn chính là Thái Hư Huyễn Cảnh sẽ không phải sản phẩm mưu mô gì, nhất định có lợi vô hại.
Nguyên nhân rất đơn giản: Phạm vi phân bố của Thái Hư Huyễn Cảnh phóng rộng như thế, không có sự tồn tại nào có thể che giấu được tất cả cường giả trong thiên hạ.
Nói cách khác, mặc dù sự tồn tại Thái Hư Huyễn Cảnh chưa từng được công khai, nhưng nhất định được các quốc gia và tông môn trong thiên hạ ngầm cho phép.
Từ đó suy ra, nguyên tắc chính của Thái Hư Huyễn Cảnh nhất định phải tuân theo công bằng và trung lập.
Nhưng đồng thời, cũng bởi Thái Hư Huyễn Cảnh bí ẩn như thế, nên đối với mọi thứ về nó chỉ có thể tự mình tìm hiểu.
Cùng lắm thì như Khương Vọng, Trọng Huyền Thắng đôi bên biết thân phận của nhau trong Thái Hư Huyễn Cảnh, âm thầm giao lưu.
Suy nghĩ một lúc, mãi cho đến khi thôi diễn Phược Hổ, Thái Hư Huyễn Cảnh mới xuất hiện đề nghị giao nộp đạo thuật, nói rõ yêu cầu của Diễn Đạo Đài đối với đạo thuật và công pháp rất cao.
Để chứng minh suy nghĩ của mình, Khương Vọng lần lượt giao nộp một ít đạo thuật cơ sở đã học ở Thành Đạo viện như Diệm Đao, Phong Nhẫn, Kim Quang Tiễn cho Diễn Đạo Đài.
Cách thức hiển thị của Diễn Đạo Đài không thay đổi.
Khương Vọng lại nộp đạo thuật phân nhánh hắn tự sáng tạo, Thực Chi Hoa phân nhánh của Đằng Xà Triền Bích.
Diễn Đạo Đài gia tăng ba điểm Pháp. Tuy đây là đạo thuật phổ biến nhưng vì có thay đổi nên có thu hoạch. Mặc dù thu hoạch này hơi ít.
"Cho nên, đạo thuật nộp lên Diễn Đạo Đài, không chỉ uy năng khác nhau mà đạt được điểm cống hiến khác nhau, mà độ quý hiểm cũng có ảnh hưởng rất lớn."
Khương Vọng chìm trong suy tư.
Diễn Đạo Đài có thể thông qua cống hiến để thăng cấp, rất rõ ràng là để cổ vũ càng nhiều người tu hành đóng góp bí thuật độc môn vào.
Thật ra, khi đánh nhau với Khương Vô Dung, hắn đã có suy đoán. Thực tế, bởi vì Tử Khí Đông Lai Kiếm Quyết có cùng phong cách với kiếm thuật Khương Vô Dung sử dụng, có lẽ sẽ có ai đó cống hiến kiếm thuật của Tề đế cho Thái Hư Huyễn Cảnh.
Chỉ là không biết, trong Thái Hư Huyễn Cảnh sẽ có Chí Tôn Tử Vi Trung Thiên Điển hay không?
Chắc là không thể nào.
Lấy chính Khương Vọng mà nói, ba thức kiếm thuật hắn tự sáng tạo cũng chưa giao cho Diễn Đạo Đài thôi diễn.
Có lẽ Diễn Đạo Đài có thể thông qua các loại kiếm thuật uyên thâm như biển, thôi diễn một môn kiếm thuật đến "hoàn mỹ", nhưng đó chưa hẳn kiếm thuật tốt nhất với Khương Vọng.
Mỗi người đều tự có con đường riêng, tất nhiên cũng có kiếm của riêng mình.
Dù là kiếm trên trời hay là dưới đất, đều căn cứ vào tinh, khí, thần của bản thân Khương Vọng để nung đúc, tinh luyện. Hắn chỉ cần tiếp tục đi con đường của mình là được.
Hắn chưa từng nghĩ giao nộp ba thức kiếm thuật này lên Diễn Đạo Đài để đổi lấy cống hiến, mở khóa Diễn Đạo Đài.
Có lẽ đợi đến khi hắn không còn cần ba thức kiếm thuật này nữa, thì mới cân nhắc đến chuyện đó.
Bởi vì đây thủ đoạn mạnh nhất hiện nay thật sự chỉ thuộc về mình hắn.
Nhờ vào những thứ Tả Quang Liệt để lại, mà hiện tại Khương Vọng thăng cấp Diễn Đạo Đài nhẹ nhàng hơn nhiều, chỉ cần một phần mười Pháp đã có thể giải phong. Nhưng cho đến nay, Khương Vọng chỉ mới vừa giải phong đến tầng thứ hai.
Khó mà tưởng tượng được lúc trước Tả Quang Liệt cho vào Thái Hư Huyễn Cảnh bao nhiêu tài nguyên, mới mở được Diễn Đạo Đài đến tầng mười chín! Đó là con số to lớn đến mức nào.
Nhưng nghĩ đến những đạo thuật sáng tạo độc đáo vang danh thiên hạ của Tả Quang Liệt như Diễm Hoa Phần Thành, Liêu Nguyên, Dương Bạo… Thì dường như mọi thứ đều hợp lí.
Nhân vật như thế, thiên kiêu như thế…
Y như sao băng giữa ngày vụt qua trời xanh, mà ánh sáng y lưu lại đến nay vẫn đang chiếu sáng Khương Vọng.
…
Nhìn 5300 điểm Công tích lũy, Khương Vọng khá hài lòng.
Tiếp đó, sau khi đến Dương Quốc, đợi mọi thứ ổn thoả rồi, nói không chừng hắn có thể xông vào ghép đấu một – một ở cấp bậc Thông Thiên Cảnh trong Thái Hư Huyễn Cảnh.
Du Mạch Cảnh và Chu Thiên Cảnh, hắn đều chỉ xếp trong hạng 100. Hắn rất muốn mở mang tầm mắt xem những người nằm trong mười hạng đầu, thâm chí là tiến lên đỉnh cao trong cùng cảnh giới.
Rời khỏi Thái Hư Huyễn cảnh không lâu, trong lòng Khương Vọng đột nhiên cảm ứng được gì đó, liền đưa tay bắt lấy một con hạc bên ngoài cửa xe.
Bức thư hắn gửi tới Vân Quốc, lúc này mới có hồi âm.
Phu xe của Trọng Huyền gia được dạy bảo rất tốt, chỉ yên lặng đánh xe, không liếc ngang liếc dọc.
Thư có hai bức.
Khương Vọng mở thư của Khương An An trước.
Trong thư vẫn là kể lại vài chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống và việc tu hành. Cô bé vẫn đang trong thời gian luyện tập võ thuật tăng cường thân thể, nhưng nghe nói rằng tỷ tỷ Diệp Thanh Vũ đã giúp cô chuẩn bị xong Khai Mạch Đan.
Khương Vọng sờ sờ mười khối Vạn Nguyên Thạch mà mình mới lấy được, không biết có đủ khả năng chi trả không … Không biết Lăng Tiêu Các có nhận bí pháp đạo thuật xem như bồi thường hay không.
Ngoài những điều này ra, câu được viết nhiều nhất trong thư là “Muội rất nhớ ca ca!”
Hôm nay được ăn đồ ngon, Muội rất nhớ ca ca.
Mấy hôm trước Thanh Vũ tỷ tỷ dẫn muội đi Vân Hà chơi, Vân Hà thật đẹp, Muội rất nhớ ca ca.
Luyện chữ mệt lắm, Muội rất nhớ ca ca.
Chu dù kể về điều gì đều dùng “Muội rất nhớ ca ca” để kết thúc.
Cuối thư lại viết liền một lúc ba câu.
“Muội rất nhớ ca ca!”
“Muội rất nhớ ca ca!”
“Muội rất nhớ ca ca”
Khương Vọng đọc xong cả khuôn mặt tràn đầy nụ cười, trong lòng cảm thấy ấm áp và ngọt ngào.
Sau đó lại thấy thương xót, bây giờ hắn vẫn chưa thể nào đi đón muội muội. Khương Vọng, ngươi càng phải cố gắng hơn mới được.
Khẽ xoa xoa khóe mắt, nhìn xuống phần đề tên: Vân thượng Khương tiểu hiệp, Phong hạ An An ngoan.
Hắn chẳng thể nào nhịn được cười.
Để có được cái tên này, chắc hẳn tiểu nha đầu đã suy nghĩ rất lâu, còn biết học hỏi theo người khác nữa.
Còn thư hồi âm của Diệp Thanh Vũ lại đơn giản hơn nhiều, chủ yếu là trả lời câu hỏi trong thư trước của hắn, trong cảnh nội Vân Quốc có hung thú, vậy thì vấn đề là tất cả Khai Mạch Đan cần đến sẽ lấy từ đâu.
Diệp Thanh Vũ: Chúng ta chi tiền mua.”
Khương Vọng: …
Hắn suy xét đến chính là thể chế của quốc gia, chứ không phải là muốn nhìn thấy loại đáp án vô hình khoe của này.
Dựa vào sự dồi dào của Vân Quốc, hiển nhiên đây không phải là khoản chi tiêu gì đến nỗi không thể chấp nhận.
Nhưng không phải là quốc gia nào cũng có tiền như vậy nha.
...