Chương 299: Muội rất nhớ ca ca
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Xe ngựa chạy vào quận Phụng Tiên.
Không cần Khương Vọng phải hao tâm tổn sức, phu xe của Trọng Huyền thị đã dễ dàng tìm được nhà của Trương Vịnh trên Trương Gia trấn.
Không thể không nói, dạng danh môn vọng tộc như Trọng Huyền thị, của cải quả thực có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi
Một phu xe đắc lực như vậy, không biết đã sống mấy đời ở Trọng Huyền gia. Y vừa trung thành tận tâm, vừa quen thuộc với địa lý của Tề Quốc, đối nhân xử thế cũng đều rất đúng mực. Không phải là người mà một gia tộc bình thường có thể bồi dưỡng ra.
Lúc này đang chạng vạng hoàng hôn, cửa lớn Trương gia đóng chặt.
Có lẽ sau khi Trương Vịnh trở về, người tới thăm hỏi quá nhiều, hàng xóm xung quanh đã không còn thấy lạ. Ánh mắt chỉ lướt nhìn xe ngựa một cái rồi thôi.
Khương Vọng bảo phu xe dừng lại, xuống xe bước về phía trước, tự tay gõ vòng cửa, để mất sự trang trọng để mất thể hiện sự tôn trọng.
Nhưng đợi một lúc cũng không thấy ai trả lời, trong viện lại càng không có chút thanh âm nào truyền ra.
Lúc này, vị đại thẩm đang quét dọn bên cạnh nói: "Chàng trai, đừng gõ nữa. Vịnh oa tử đang đau buồn, không gặp người lạ!"
Khương Vọng lên tiếng cảm ơn vị đại thẩm nhiệt tình này.
Nhưng hiện tại,, cả nhà Trương gia bị diệt, nếu hắn đã đến quận Phụng Tiên rồi, về tình về lý, cũng không thể nào chỉ đứng ngoài cửa rồi đi.
Hơn nữa hắn còn có “nhiệm vụ” mà Trọng Huyền Thắng giao phó.
Hắn nghĩ nghĩ, liền dùng đạo nguyên làm chất dẫn, ôn hòa nói vọng vào trong viện: "Trương Vịnh có ở nhà không? Có cố nhân ở Thiên Phủ bí cảnh là Khương Vọng tới thăm."
Hắn yên lặng đợi một lúc liền nghe thấy tiếng bước chân.
Người trong viện rõ ràng không có ý giấu giếm, âm thanh hơi yếu ớt vô lực.
Két ~ két ~
Cửa mở ra.
Khương Vọng liền nhìn thấy một thiếu niên vô cùng gầy gò.
Lần gặp lại này, Trương Vịnh có vẻ tiều tụy gầy gò hơn rất nhiều nhưng ánh mắt không còn ngây ngô và nhát gan như lần đầu gặp tại Thiên Phủ bí cảnh.
Ánh mắt y Khương Vọng mang theo sự mờ mịt cùng đề phòng.
Suy cho cùng thì y đã gặp biến cố lớn như vậy, Khương Vọng hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của y.
"Trương huynh, ta đến Dương Quốc có chút việc, đúng lúc đi tới Phụng Tiên. Ta đã nghe qua sự tình của quý phủ... Mong huynh nén đau thương. Không biết là hung thủ đã bị bắt hay chưa?"
"Ta còn không biết hung thủ là ai." Trương Vịnh đứng ngây ngẩn một lúc, mới nghiêng người nhường đường: "Vào trong ngồi đi."
Trong viện không một bóng người, gần như rất yên tĩnh.
Nghe nói lúc đó Trương phủ không còn người nào sống sót. Hiện tại cũng chỉ có một mình Trương Vịnh ở đây.
Với việc y sẽ nhận được thần thông trong tương lai, đương nhiên có không ít thế lực ở khắp nơi muốn chiêu mộ y. Nhưng Trương Vịnh vì quá đau buồn nên đã từ chối tất cả. Y cứ nhốt mình trong viện không ra ngoài.
Trước đó Khương Vọng đều đã nghe những chuyện này.
"Ta không vào nữa." Khương Vọng nói.
Hắn nhận ra Trương Vịnh không hề tin tưởng hắn, hoặc nói cách khác y để lộ ra sự không tin tưởng.
Lúc này nếu hắn thay mặt Trọng Huyền Thắng đưa ra lời chiêu mộ, chắc chắn sẽ bị cự tuyệt.
"Thực ra là ở Dương Quốc có chuyện gấp, không thể ở lại quá lâu." Khương Vọng tiếp tục nói: "Do quan phủ không chuyên tâm phá án hay là không đủ năng lực mà vẫn chưa điều tra ra hung thủ? Lúc ta đi Trọng Huyền Thắng có gửi lời hỏi thăm huynh."
"Dù sao thì chúng ta đều cùng đi ra từ Thiên Phủ bí cảnh, 50 người cũng chỉ còn lại vài người, coi như là cùng nhau vượt qua hoạn nạn. Gia tộc Trọng huyền và quận phủ ở đây có hợp tác qua lại, có cần bọn ta giúp huynh nói vài câu không?"
"Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến ta. Có điều quận phủ đã rất xem trọng sự việc này rồi. Nhưng đối phương ra tay rất sạch sẽ, hoàn toàn không để lại manh mối."
"Vậy ta sẽ nói Trọng Huyền Thắng điều mấy người đã làm hình danh (1) lâu năm từ Trọng Huyền gia qua, xem có thể hỗ trợ được gì không?"
(1) Hình danh: tên gọi của người chuyên về điều tra.
"Không cần đâu. Cứ giao cho quận phủ xử lí đi." Trương Vịnh thở dài, sắc mặt ảm đạm: "Người cũng đã chết rồi. Tìm ra hung thủ còn có ý nghĩa gì?"
Trải qua việc này, dường như tâm của y cũng đã nguội lạnh.
Dù sao đây cũng là việc riêng của Trương Vịnh, Khương Vọng là người ngoài, đương nhiên không thể ép buộc y phải làm điều gì.
Vậy nên hắn chỉ biết nói: "Mong huynh nén bi thương."
Hắn lấy ra một tờ giấy, đưa cho Trương Vịnh rồi nói: "Đây là thông tin liên lạc với Trọng Huyền gia ở quận Phụng Tiên, nếu có gì cần giúp đỡ, huynh có thể liên hệ bất cứ lúc nào."
Trương Vịnh nhận lấy tờ giấy, khẽ nói: "Cảm ơn."
Đến lúc này, câu cảm ơn mới có vài phần chân thành.
Khương Vọng tới quận Phụng Tiên một chuyến, đứng ở cửa nói vài lời với Trương Vịnh liền vội vã rời đi.
Nhưng không phải là vì Dương Quốc thật sự có việc nên hắn tranh thủ thời gian như vậy, mà là, rời đi vào lúc này mới chính là thích hợp nhất.
Xa thì không có tác dụng mà gần thì khiến người cảnh giác.
Trương Vịnh là một trong những người chiến thẳng ở Thiên Phủ bí cảnh, đương nhiên rất đáng để chiêu mộ, nhưng không cần quá gấp gáp.
Nếu theo tác phong của Trọng Huyền Thắng, có lẽ hắn ta sẽ trực tiếp giúp Trương Vịnh tìm ra hung thủ diệt môn trước, sau đó đến nhà Trương Vịnh thể hiện rằng mình cũng căm giận hung thủ. Không cần biết kết quả mà cứ thế lao vào.
Nhưng Khương Vọng thì khác.
Hắn không vội vàng ban ơn cho người khác, hắn cho rằng đợi tâm trạng cảm xúc hiện tại của Trương Vịnh lắng xuống, duy trì giao tình lúc trước là đủ.
Trồng xuống hạt giống tin tưởng rồi giao cho thời gian bồi dưỡng.
Thực ra rất khó để nói cách nào tốt hơn, vì hành vi của mỗi người là do ảnh hưởng của tính cách.
Khi xe ngựa rời khỏi Trương gia trấn, Khương Vọng nhắm mắt tiến vào Thái Hư Huyễn cảnh.
Hắn triệu hạc giấy tới, viết: Nếu Trương Vịnh tới thỉnh cầu, cần thận trọng cân nhắc.