Chương 300: Mặt trời mọc, thiên hạ sáng
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lần gặp mặt này, có thể thấy tính tình của Trương Vịnh đã thay đổi rõ rệt.
Vì đột ngột gặp biến cố nên thay đổi cũng là chuyện bình thường.
Nhưng mà... hắn vẫn thấy có gì đó không đúng cho lắm.
Nếu như trước đây lúc nhìn thấy y ở Thiên Phủ bí cảnh, tuy tính cách nhát gan của y rất hợp với thân phận của một hậu bối trong thế gia đang suy tàn.
Nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy không thoải mái.
Khương Vọng cảm thấy “không thoải mái” không phải vì hắn có thành kiến hay cảm giác không tốt gì về y.
Lúc đó hắn đối xử rất tốt với Trương Vịnh.
Chỉ là trong lòng hắn cảm thấy không được thoải mái và tự nhiên.
Dường như có gì đó hơi mâu thuẫn. Hiện tại, tuy Trương Vịnh bi thương và đau khổ đến mức tiều tụy và luôn đề phòng, nhưng kỳ lạ là Khương Vọng lại thấy đây mới thực sự là con người của y.
Không vì bất kỳ lý do hay logic nào, đây chính là cảm nhận thực tế của hắn.
Dù sao đi nữa, Khương Vọng cũng biết được tạm thời không thể chiêu mộ được Trương Vịnh nên hắn cũng không nán lại đây quá lâu.
Dương Quốc nằm ở phía Tây Bắc của Tề Quốc, xa phu là kẻ chuyên nghiệp, kéo xe chính là tuấn mã.
Có tên tuổi của Trọng Huyền gia, xe ngựa liền băng băng tiến về con đường phía trước.
Còn Khương Vọng ngồi ngay ngắn trong xe nhắm mắt tu hành.
...
Thành vực Phong Lâm.
Dường như sự sống đã biến mất, chỉ còn sót lại một chút sinh mệnh yếu ớt đang cháy phập phồng trên cơ thể tiều tuỵ kia.
Cũng không biết đã qua bao lâu.
Thời gian ở thành Phong Lâm dường như đã mất đi ý nghĩa, thứ duy nhất có thể chứng minh thời gian đã trôi qqua ước chừng cũng chỉ có… Những phần mộ trải dài không thấy điểm dừng.
Một mình y, mai táng tất cả mọi người.
Y còn nhớ nơi này hẳn là tộc địa của Vương thị.
A, trong thành Phong Lâm này có chỗ nào mà y không biết chứ?
Y đã sống ở đây bao nhiêu năm rồi.
Ký ức quả thật là thứ biết cách giày vò con người.
Lăng Hà lặn lội trong đống đổ nát,
Có lẽ y sẽ sớm bị khí tức U Minh ăn mòn, nhưng không hiểu sao vẫn luôn còn một hơi thở tồn tại.
Một hơi này không phải do hô hấp, mà là một sợi khí hai màu đen vàng rõ ràng trôi nổi trong Thông Thiên Cung.
Lăng Hà không hề hay biết đó là khí tạo từ công đức của y khi y dùng “Thái Thượng Cứu Khổ Kinh” để siêu độ người đã mất.
Trên đen dưới vàng như màu sắc của trời đất.
Y chỉ biết rằng mình còn sống.
Vì vậy y muốn hoàn thành chuyện mà mình muốn làm.
Y là người vừa kiên trì vừa nghị lực.
Chính vì vậy từ đầu đến cuối y mới có thể tu hành mà không bao giờ bị tụt lại quá xa.
Lăng Hà không thể đếm được đã tự mình mai táng bao nhiêu người, đắp bao nhiêu phần mộ.
Chỉ cần nhìn thấy thi thể, y liền chôn cất, giúp cho họ yên ổn, tụng kinh siêu độ cho họ.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Y đi đến nơi hẻo lánh nhất, cũng là nơi ở quạnh quẽ nhất của tộc địa Vương thị.
Nhưng Lăng Hà không để ý chuyện này. Y không quan tâm đến địa vị giàu nghèo hay cao thấp xấu đẹp, nếu nói theo kiểu của Triệu Nhữ Thành, y chính là “người tốt”.
Kỳ lạ là đây có vẻ là nơi có nhiều người chết nhất.
Bọn họ không phải chết vì thiên tai mà chết, mà chết vì một sức mạnh nào đó, dường như trong nháy mắt liền bị giết mà không kịp kháng cự.
Lăng Hà mấp máy đôi môi khô khốc.
Bắt đầu đào hố.
Cứ thế mai táng, cứ thế đắp lên phần mộ.
Trước mặt có một tiểu viện, ngạc nhiên là, với thiên tai quy mô lớn như thế, đại đa số phòng ốc đều đã sụp đổ hoàn toàn, tiểu viện này lại không hề hao tổn gì.
Nhưng cũng rất quạnh quẽ.
Lăng Hà đẩy cửa bước vào, thứ đầu tiên nhìn thấy là xác của một con mèo quýt đã phát ra mùi hôi thối.
Nhưng y đã sớm quen với mùi hôi thối này.
Cái khiến y cảm thấy khó chịu đó là tử trạng của con mèo này giống như đã bị ai cắt rời.
Sự tàn nhẫn này khiến y phải nhíu mày.
Y nghĩ nghĩ, thuận tay đào một cái hố nhỏ, mai táng và tụng kinh văn cho nó.
Lăng Hà tiến vào phòng ngủ, phát hiện thi thể nằm ngửa của Vương Trường Tường. Vì có thành tựu tu hành nên thi thể còn chưa thối rữa.
Y nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của Vương Trường Tường, là biểu cảm mà y chưa từng nhìn thấy trên mặt người nào trong suốt quãng đường đi tới đây.
Y không quá đau khổ, ngược lại còn có một chút... An tâm?
Lăng Hà không nghĩ nhiều, vác thi thể của y ra ngoài rồi đào một cái hố trong viện, chôn cạnh con mèo quýt hồi nãy.
Làm xong việc, y quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện trong viện có một quyển kinh thư rơi dưới ghế nằm.
Dường như có người đang cầm lật dở thì bị rơi xuống.
Có lẽ chủ nhân của nó chưa kịp nhặt lên.
Lăng Hà nhìn phần mộ của Vương Trường Tường nghĩ, tiểu viện này chưa chắc đã là của y, nhưng nhất định có liên quan tới y.
Lăng Hà đi đến cầm quyển sách lên, nhìn trang bìa.
Có lẽ chủ nhân của nó đã tự làm ra trang bìa cực kỳ tinh tế và tỉ mỉ này. Nét chữ viết “Độ Nhân Kinh” trên bìa sách cũng rất ngay ngắn dứt khoát.
Lăng Hà không kìm được mà ngồi xuống ghế đọc quyển kinh thư.
Y quá mệt, nhưng thân thể mệt mỏi cũng chẳng là gì.
Nỗi khổ trong lòng mới là điều khó có thể thừa nhận.
Việc y tự tay mai táng từng bộ thi thể cũng đã nói rằng, đây không phải ác mộng.
Chuyện này thực sự đã xảy ra, không cách nào cứu vãn.
Có lẽ trong đạo kinh có biện pháp, có thể cứu rỗi tâm hồn không còn chỗ dựa này.
Độ Nhân Kinh không phải công pháp thần thông, nhưng lại là kinh thư đạo điển, là kinh điển cơ bản của đảo Bồng Lai.
Tên đầy đủ của nó là “Thái Thượng Động Huyền Linh Bảo Vô Lượng Độ Nhân Thượng Phẩm Diệu Kinh”.
Kinh thư này được mệnh danh là đứng đầu quần kinh, vạn pháp chi tông, là tất cả ngọn nguồn của pháp giới.
Nghe nói niệm kinh này trước hết có thể tiêu tan thiên tai, bảo trấn đế vương, sau là giải trừ tai họa, muôn dân đều được bảo vệ, có cuộc sống lâu dài.
Đây là kinh truyền đạo cơ bản cần phải đọc qua chứ không phải là kinh của tu hành cơ bản, vì vậy không phải tuyệt mật.