Chương 317: “Thiên tài mà chết thì không tính là thiên tài.”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhưng lúc giao kích lại nhẹ như không có đụng trúng cái gì.
Bạch Dương Chuỳ của hắn ta chỉ vừa chạm nhẹ vào thanh thương thì trường thương đã bắn ngược ra xa.
Chúc Duy Ngã lập tức phóng thanh trường thương như điện quang rít gào ra, quay người nhằm về phía Ngưu Cốt Diện Giả và Mã Cốt Diện Giả ở đầu bên kia con đường!
Lang Nha Bổng Phá Sơn, Thảng Đao Tàng Phong.
Khí cơ kết nối, trên dưới đan xen.
Thuật hợp kích của Ngưu Cốt Diện Giả và Mã Cốt Diện Giả từng chính diện đón đỡ một kích của tu sĩ Nội Phủ Cảnh mà không chết.
Tân Tẫn Thương cứ rít gào như vậy mà lao đến.
Lửa rực lên rồi lụi tàn, củi mới đã cháy hết.
Nhưng điểm cuối cùng của mọi thứ...
Đùng!
Một vài ánh lửa đột nhiên nổ vang.
Toàn bộ con đường bị một mảnh biển lửa bao phủ cả trời đất!
Ngọn lửa cực nóng, đỏ rực kia lập tức cắn nuốt tất cả.
Đồng loạt cuốn cả Ngưu Cốt Diện Giả và Mã Cốt Diện Giả vào.
Thương rũ đuôi xuống, lửa quay đầu lại.
Chúc Duy Ngã lại quay người trên không trung lần nữa, cứ như khống chế toàn bộ biển lửa đang gào thét sôi trào, hắn ta đáp xuống giữa Dương Cốt Diện Giả và Kê Cốt Diện Giả đã không né tránh kịp.
Biển lửa bùng lên rồi dịu lại, cứ như bị hút hết vào cái cán của Tân Tẫn Thương cũ kỹ bình phàm kia.
Lúc này mũi thương cắm ngược xuống mặt đất, Chúc Duy Ngã ngồi xổm xuống, bắt lấy thân thương chậm rãi đứng lên.
Đùng, đùng, đùng!
Tiếng động thật giòn liên tục vang lên.
Đã không thể nhìn thấy bóng dáng của bốn Cốt Diện trong Bạch Cốt Đạo trên cả con đường.
Chỉ có bốn bộ hài cốt cháy đen rơi xuống mặt đất, cứ như đang kể ra chuyện gì đó.
Chung quanh con đường, sòng bạc Đại Thông, trong căn phòng nọ, tất cả đám ác đồ hung đồ đều câm lặng.
Lấy một địch bốn, mà còn là một thương càn quét.
Tài năng của đệ nhất thiên tài Trang Quốc lại chói mắt đến mức này!
Góc đường, Liên Hoành im miệng không nói tiếng nào, chỉ với một kích vừa rồi, hắn ta tự nhận bản thân không phải đối thủ.
...
Kiến trúc cao nhất của thành Bất Thục là chỗ ở của Tội Quân Hoàng Kim Mặc.
Toàn thành chỉ có nơi này là cao lên tới bảy tầng.
Hoàng Kim Mặc tự mình đặt tên cho nó là Tù Lâu.
Trừ thị nữ bên người nàng ta ra thì trước nay không có kẻ nào được phép tiến vào tòa lầu này.
Mà từ tầng thứ năm trở lên cũng chỉ có mình Hoàng Kim Mặc được bước vào.
Lúc này, trong tầng cao nhất có một vị lão giả tóc đen và một nữ tử mặc y phục tối đen.
Hai người một đứng một ngồi.
Toàn bộ tầng cao nhất trống không, không có lấy một bài trí dư thừa nào, trông nó cực kỳ đơn giản, chỉ có một cái đệm hương bồ rơm rạ chính giữa.
Nữ tử hắc y cứ khoanh chân ngồi trên cái đệm hương bồ duy nhất đó.
Lão giả tóc đen thì đứng khoanh tay đối diện nàng ta.
Dung mạo của nữ nhân hắc y vô cùng lãnh diễm, ngũ quan tinh xảo, nhưng đôi mắt phượng hẹp dài quá mức lạnh nhạt, làm người ta không dám thân cận.
Nữ nhân có thể xuất hiện ở nơi đây tất nhiên chính là Tội Quân Hoàng Kim Mặc.
Hoàng Kim Mặc nhìn lão nhân trước mặt, lạnh nhạt mà nói: “Đỗ Như Hối, ngươi tin tưởng hắn đến như vậy sao? Hắn chính là đệ nhất thiên tài, là hy vọng đời sau của Trang Quốc các ngươi, chết ở chỗ này không khỏi quá đáng tiếc.”
Vẻ mặt của lão nhân tóc đen thật bình tĩnh.
“Thiên tài mà chết thì không tính là thiên tài.”
Bang! Bang! Bang!
Tiếng vỗ tay vang lên từ xa tới gần.
Một người cao lớn cường tráng bước tới.
Người này để trần cánh tay, cơ bắp làm cho chế phục thống lĩnh Tội Vệ có số rất lớn này cũng căng phồng cả lên.
Rõ ràng hắn ta chỉ vỗ tay nhẹ nhàng, nhưng tiếng vỗ lại vang vọng cả con đường.
Rõ ràng không có động tác gì khác, nhưng toàn bộ con đường lại như lung lay theo bước chân của hắn ta.
Chúc Duy Ngã một tay nắm thân thương, đôi mắt khẽ nâng, nhìn thẳng người này.
Kẻ thực thi trật tự trong thành Bất Thục tất nhiên là Tội Vệ.
Phó thống lĩnh Tội Vệ là Liên Hoành có tu vi Đằng Long Cảnh đỉnh phong.
Mà hán tử cường tráng xuất hiện lúc này chính là Thống lĩnh Tội Vệ - Khôi Sơn!
Hắn ta bước đến gần rồi dừng lại vỗ tay, rất có hứng thú mà nhìn Chúc Duy Ngã: “Người trẻ tuổi có hiểu quy tắc tiền chuộc không?”
“Ta cho ngươi cơ hội.” Hắn ta nói như vậy: “Trả tiền chuộc của bốn người này, ta để ngươi đi.”
Chúc Duy Ngã không cần hỏi cũng biết mệnh kim của bốn gã Cốt Diện Bạch Cốt Đạo kếch xù đến mức nào, mà phóng đại chúng lên một vạn lần, là con số mà bất cứ một thế lực lớn nào cũng sẽ cảm thấy đau lòng.
Thành Bất Thục dựa vào bộ quy tắc mệnh kim tiền chuộc này, mấy năm nay không biết đã sưu cao thuế nặng được bao nhiêu tài phú.
Nhưng bất kể thế nào, Trang Quốc không có khả năng trả cái giá lớn như vậy, không có đạo lý đuổi giết quốc tặc của bổn quốc còn cần giao nộp tiền tài, nói thế nào cũng không thông được.
Cho dù cuối cùng Trang Quốc chịu đưa ra số tiền này, cũng tuyệt đối không phải vì đuổi giết bốn tên Cốt Diện Bạch Cốt Đạo kia, mà chỉ có thể vì chuộc lại Chúc Duy Ngã.
Nhưng mà, Chúc Duy Ngã cũng sẽ không hỏi.
“Không có.” Hắn lạnh nhạt mà nói.
“Không có?” Khôi Sơn có vẻ không hiểu lắm: “Là không trả nổi, hay là không muốn trả?”
“Không trả được, cũng không muốn trả.”
“Ta nói này, tiểu tử, có phải ngươi nghĩ nơi này là Trang Quốc hay không?” Vẻ mặt của Khôi Sơn trầm xuống: “Nếu là Đỗ Như Hối của Trang Quốc các ngươi đích thân đến, bản thống lĩnh sẽ nhường ông ta ba phần, còn ngươi là cái thứ gì?”
Trang Đế mới là chủ nhân của Trang Quốc, cũng là chiến lực mạnh nhất hiện nay của Trang Quốc.
Nhưng đối với người trong thiên hạ mà nói, nhắc tới Trang Quốc thì người có thanh danh lớn nhất và khiến người ta kiêng kị nhất vẫn là Đỗ Như Hối.
Đây là uy thế lắng đọng lại theo năm tháng, không thể dễ dàng lay động.
Chúc Duy Ngã vẫn lẳng lặng mà nhìn hắn ta như vậy, ánh mắt không cố kỵ, càng không có e sợ: “Nhường ta ba phần là được, gặp phải Đỗ tướng thì ngươi chỉ còn con đường chết.”
“Cuồng vọng!” Khôi Sơn bước lên một bước: “Nếu có thể chịu ba quyền của ta mà không chết, vậy thì tha cho ngươi một mạng, thế nào?”
Một đấm nổ tung lao đến, thế như núi cao ngã xuống, đá tảng tan vỡ.
Tay Chúc Duy Ngã siết chặt, lấy mũi thương cắm xuống làm khởi điểm, gạch ra một đường thật dài, như thanh long bay lên trời cao.
“Cứ dốc hết sức đấu một trận, thì có hề gì!”