Chương 325: “Ta nhớ ta còn chưa ngủ một giấc.”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Người này hẳn là Hồ Do - Đình trưởng của trấn Thanh Dương.
Ngay sau đó là một giọng nữ oán giận: “Lão bà của ngài cũng đã chết tám năm, lấy vợ tiếp không phải rất bình thường sao? Vì cái gì chúng ta cứ phải lén lút? Chẳng lẽ còn phải trốn hắn cả đời?”
Hồ Do khuyên nhủ: “Nàng cố nhẫn nhịn đi. Nó ra ngoài tu hành, cũng không phải luôn trở về.”
“Vậy lần này tại sao lại trở về kia chứ?”
“Nàng đừng hỏi việc này, biết cũng không có kết quả tốt được.”
Nữ nhân kia có vẻ khá tức giận: “Cứ kêu thiếp phải nhịn, kêu thiếp đừng hỏi. Sao ngài không bảo nhi tử của mình nhịn một chút, không bảo hắn kêu thiếp một tiếng nương?”
“Từ nhỏ nó đã là kẻ dã man. Hiện giờ lại học được bản lĩnh, chẳng lẽ nàng dám chọc nó?”
Giọng nói của nữ nhân lập tức nhỏ lại, chỉ oán giận mà nói: “Cũng chưa từng nghe nói lão tử lại sợ nhi tử.”
“Ai. Chờ nó đi rồi, ta lại bồi thường cho nàng thật tốt.”
...
Khương Vọng nghe lén nửa ngày xong, cũng không nghe ra được chuyện gì hữu dụng.
Tin tức duy nhất có được, chính là lão cha của Hồ Thiếu Mạnh - Hồ Do lén tìm cho gã ta một người mẹ kế, nhưng e ngại trước tính tình của Hồ Thiếu Mạnh, lão ta không dám công nhiên cưới vào cửa.
Cái này là cái gì với cái gì đây!
Hắn thật cẩn thận mà nhét mái ngói trở lại, sau đó nhảy khỏi nơi đây.
Vốn dĩ đêm nay hắn còn tính toán lục soát phòng Hồ Thiếu Mạnh một hồi, nhưng nghĩ đến nếu Hồ Thiếu Mạnh thật lâu không trở về, chỗ ở của gã ta cũng sẽ không có manh mối hữu dụng gì.
Chi bằng chờ gã ta về tới lại tính sau.
Từ lời nói của Hồ Do thì cũng chỉ khoảng hai ngày nữa mà thôi.
Trên đường trở về hầm mỏ, hắn bị làn gió đêm hè thổi qua.
Khương Vọng bỗng nghĩ đến một vấn đề.
Tịch Tử Sở, Hồ Thiếu Mạnh đều tu hành ở nơi khác, vì cái gì đều trở về trong khoảng thời gian này? Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp hay sao?
...
Trong lòng mang theo tâm sự, mắt thấy đã sắp đến tiểu viện, trong lòng Khương Vọng khẽ động, cố ý chuyển hướng, làm bộ đang đi ra ngoài.
“Hướng huynh, ngươi cũng ra ngắm trăng sao?”
Hắn lên tiếng hỏi thăm đại thúc đang chán nản lắc lư đến gần đây.
Cũng không biết vị đại thúc họ Hướng này cả ngày lắc lư tới lắc lư đi, không biết đang làm cái gì nữa.
Người này nâng mí mắt lên, liếc nhìn Khương Vọng một cái.
“Ai.” Hắn thở dài.
“...” Khương Vọng nhịn không được mà nói: “Ta có thể hỏi một chút hay không, ngươi cứ luôn than thở cái gì vậy?”
“Ngươi không cảm thấy...” Hắn ngáp một cái, hữu khí vô lực: “Sinh hoạt như vậy thật không thú vị sao?”
“... Ta vừa mới tới.”
“Ai, tin tưởng ta đi. Đời này chúng ta sẽ không có tiền đồ gì. Cứ cố gắng chịu đựng trôi qua như vậy đi, chịu đựng hôm nay gắng gượng qua ngày mai. Ngày qua ngày, năm này sang năm nọ, thẳng đến già đi, chết mất, bị cát bụi vùi lấp, hóa thành nắm đất.”
Y rũ mí mắt xuống: “Nhân sinh thật sự không có ý nghĩa.”
Khương Vọng cũng không phải loại thiếu niên thời thời khắc khắc muốn mang người khác cùng thiêu đốt nhiệt huyết.
“Ta nhớ ta còn chưa ngủ một giấc.”
Hắn không nói hai lời, xoay người trở về sân của mình: “Cáo từ.”
…
Ngày thứ hai, trời vừa tảng sáng, Khương Vọng vừa làm xong rèn luyện buổi sáng thì Xuyên Tử đã đến đây tiếp đón.
Nói là thiếu chủ của hầm mỏ đã trở lại, muốn triệu kiến các vị tu sĩ lão gia đã vất vả trông coi hầm mỏ.
Từ ánh mắt của Xuyên Tử, Khương Vọng thấy được bất an và sợ hãi đang được cực lực che giấu.
Tối hôm qua hắn đã biết Hồ Thiếu Mạnh sắp về, nhưng không ngờ lại về nhanh như vậy.
Hơn nữa nhìn từ tư thế này, hẳn là không về tới nhà mà trực tiếp tới khu vực khai thác mỏ:
“Được rồi, ta đã biết.”
Khương Vọng không nói thêm gì, tùy ý để thị nữ Tiểu Tiểu đã dậy sớm vẩy nước quét sân ở đó, bản thân hắn thì đi về hướng nơi nghị sự của mọi người ở hầm mỏ.
Đại thúc tu sĩ Hướng Tiền sống không lưu luyến cái gì, Trương Hải si mê luyện đan, Cát Hằng tính tình hẹp hòi, cộng thêm Khương Vọng chính là bốn gã tu sĩ siêu phàm của hầm mỏ Hồ thị hiện giờ.
Họ và Hồ quản sự cấu thành cao tầng của khu vực khai thác mỏ.
Hình thể Hồ Do mập mạp, giống một quan viên hơn là phú thương.
Con của lão ta là Hồ Thiếu Mạnh lại trông có vẻ đoan chính, thon dài đĩnh đạc.
Người này đại mã kim đao mà ngồi trên chủ vị, từ trước đến nay Hồ quản sự luôn thích thổi phồng mình là tộc thúc bổn gia của Hồ Thiếu Mạnh, giờ phút lại cung cung kính kính mà đứng ở một bên.
Nhìn từ dáng ngồi và thần thái cũa Hồ Thiếu Mạnh, hẳn gã ta là một người tương đối tự phụ.
Đám người Khương Vọng lục tục tiến vào, gã ta cũng không nói lời nào.
Gã ta cứ chờ đến khi bốn tu sĩ siêu phàm đều đến đông đủ rồi mới chậm rãi nói: “Chư vị vất vả ở hầm mỏ Hồ thị của ta lâu như vậy, ta ở Điếu Hải Lâu bận việc tu hành, không thể thường tới thăm các vị, thật sự thất lễ.”
Miệng thì nói thất lễ, nhưng lại không coi ai ra gì.
Nhưng cho dù là Cát lão nhân lòng dạ hẹp hòi cũng không dám bất mãn.
Bởi vì Điếu Hải Lâu chính là tông môn có thực lực nhất quần đảo gần biển. Nếu nhất định phải tính toán đến sức ảnh hưởng của các tông môn ở phụ cận Tề Quốc, đại khái Điếu Hải Lâu sẽ không phân cao thấp với Đông Vương Cốc.
“Đâu có đâu có...”
Cát Hằng khách sáo nói nửa chừng, đã bị Hồ Thiếu Mạnh xua xua tay cắt ngang.
“Hôm nay thỉnh chư vị tới đây, là có một việc muốn thông báo cho mọi người.” Hồ Thiếu Mạnh lạnh nhạt nói: “Các vị cũng biết chuyện mạch khoáng sắp khô cạn. Hầm mỏ quyết định cuối tháng này đóng cửa, thông báo trước một tiếng, thỉnh các vị tìm kiếm lối đi khác.”
Khương Vọng sửng sốt một chút.
Có ý gì? Vừa trà trộn vào nơi này, đã bị đuổi việc?
Hồ quản sự bên cạnh cũng đầy mặt kinh ngạc, hiển nhiên trước đó căn bản không biết việc này.
Hướng Tiền râu ria xồm xoàm ngáp một cái: “Được rồi, không sao cả, dù sao đi đâu cũng không có gì khác biệt. Ai, cuộc đời cũng chỉ như vậy.”