Chương 327: Cứ thẩm phán ngươi ở chỗ này
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Có một hình ảnh như vậy:
Sáng sớm vào ngày hè, một thị nữ nhu nhược, mặt không có biểu cảm đi về hướng giếng nước, nhảy xuống.
Nàng ta không có cảm xúc gì, càng không có chút chần chờ.
Thậm chí cả hận thù và sợ hãi đều bị thống khổ đông cứng lại.
Có lẽ nàng ta chỉ muốn được giải thoát.
...
Khi thi thể của Tiểu Thúy được vớt lên, nàng ta lạnh như băng mà nằm trong viện.
Hồ Thiếu Mạnh nhìn thoáng qua: “Tiểu Thúy này, là người của trấn Thanh Ngưu chúng ta?”
Hồ quản sự có chút chần chờ mà nói: “Vậy thì không phải, là từ...”
Hồ Thiếu Mạnh xua xua tay cắt ngang lời lão ta: “Mau chóng kéo ra ngoài chôn, đừng gây thêm chuyện cho ta.”
Sắc mặt Cát Hằng lập tức buông lỏng.
“Nhưng mà.” Khương Vọng lên tiếng: “Nguyên nhân chết còn chưa điều tra rõ, cứ chôn như vậy, nàng có thể nhắm mắt hay sao? Quan phủ sẽ không hỏi đến sao?”
“Ta có thể đại diện cho quan phủ. Hơn nữa rõ ràng chỉ là tự sát.” Hồ Thiếu Mạnh cố nén tức giận mà nói một câu, sau đó quát Hồ quản sự: “Còn thất thần làm gì? Kêu vài người đi chôn ả ta.”
Hồ quản sự đành phải căng da đầu hô một câu: “Vài người tới hỗ trợ!”
Thợ mỏ bốn phía đều không nhúc nhích, cũng không nói lời nào.
Tuy rằng bọn họ không dám biện hộ.
Nhưng trầm mặc cũng là một loại thái độ trong câm lặng.
“Nhưng đang yên đang lành, vì sao nàng lại tự sát?” Khương Vọng không chút nào che giấu thái độ của mình: “Phải biết là ép người tự sát, cũng là giết người!”
Hồ Thiếu Mạnh quay đầu lại, nhìn chằm chằm Khương Vọng: “Ta phát hiện ngươi hỏi quá nhiều, kẻ mới đến, có phải ngươi quá không xem mình là người ngoài hay không?”
Gã ta cực kỳ không khách khí.
“Đúng vậy.” Cát lão nhân nói: “Chỉ là một phàm nhân tự sát, ngươi còn muốn làm ầm ĩ để làm gì?”
Thế đạo chính là như thế.
Nhiều người nỗ lực đến mức nào, cũng không thể vượt qua khoảng cách giữa tu sĩ siêu phàm và phàm nhân. Ngay cả quyền lợi sinh tử cơ bản nhất mà cũng chưa chắc có thể hoàn toàn được bảo đảm.
Tựa như Tống di nương lúc trước, cũng nhảy vào một miệng giếng. Khương Vọng tìm Chúc Duy Ngã mượn thương tiễn đến, một kiếm chém ngang cửa, nhiều lắm cũng chỉ có thể bức Lâm Chính Luân đền mạng.
Đây đã là quy tắc xã hội cực hạn mà mọi người cam chịu. Còn về phần Lâm Chính Lễ, thậm chí toàn bộ Lâm gia tạo thành bi kịch sau đó cũng không cần trả giá gì nữa.
Đừng nói Lâm Chính Lễ chỉ ép buộc Lâm Chính Luân, chỉ coi như gián tiếp dẫn tới cái chết của Tống di nương. Cho dù lúc ấy thật sự là hắn ta giết Tống di nương, Lâm gia cũng có một vạn phương pháp để hắn ta thoát tội. Mà lúc đó Khương Vọng không có khả năng đòi được công đạo gì cả.
Thế đạo này chính là như thế.
Bất kể Hồ Thiếu Mạnh hay là Cát Hằng, đều đã tập mãi thành thói quen.
Trương Hải và Hướng Tiền cũng im lặng không lên tiếng.
“Tiểu Thúy không phải tự sát, nàng bị ngươi trực tiếp bức tử!” Một tiếng nói nghiến răng nghiến lợi vang lên.
Theo tiếng nhìn lại, Tiểu Tiểu mong manh như một cây cỏ nhỏ cứ đứng ngoài cửa viện như vậy, tay thì nắm chặt khung cửa, bởi vì quá dùng sức mà khớp tay đã hơi trắng bệch.
Nàng ta nghiến răng nghiến lợi, nhưng giọng nói lại run rẩy.
Hiển nhiên nàng ta cũng rất sợ hãi, nhưng đồng thời, cũng tràn ngập thù hận.
Lúc này lên tiếng sẽ có hậu quả gì, nàng ta thật sự không biết.
Nhưng mà nàng ta rất muốn nói cái gì đó, làm chút chuyện gì đó. Không chỉ vì thi thể đã không có độ ấm của Tiểu Thúy, cũng là vì bản thân đã chịu đủ tra tấn.
“Ngươi nói bậy gì đấy?” Cát Hằng bỗng nhiên cất bước, muốn phát tác.
Khương Vọng bước một bước chắn trước người lão ta, trực tiếp ngăn lại thế đi này.
Hắn xoay người nói với Tiểu Tiểu: “Có cái gì thì ngươi cứ nói, không cần sợ.”
“Độc Cô An! Ngươi muốn làm cái gì? Thật sự muốn đối đầu với lão phu?” Cát Hằng giận không thể át. Lão ta liếc nhìn Hồ Thiếu Mạnh một cái, nhưng lúc này Hồ Thiếu Mạnh cũng không nói gì.
Chỉ cần lão ta không động thủ, Khương Vọng lười đi để ý lão kêu gào cái gì.
Hắn đưa ánh mắt cổ vũ nhìn Tiểu Tiểu: “Chỉ cần là nói thật thì ngươi cứ việc nói. Trên thế giới này, còn không có đạo lý không cho nói chuyện. Càng không có đạo lý không cho nói thật!”
“Tiểu Thúy đã sớm nói với ta, nàng sống không nổi nữa. Cát Hằng là một lão biến thái, mỗi ngày đổi đủ mọi cách mà tra tấn nàng, đánh nàng...” Tiểu Tiểu run rẩy không ngừng, cắn răng nói: “Nếu không phải gặp được Độc Cô gia, người hôm nay nhảy xuống rất có thể còn có ta.”
Đôi mắt Xuyên Tử đã đỏ lên, che kín tơ máu: “Tiểu Tiểu cô nương!”
Gã bùm một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Hồ Thiếu Mạnh, phanh phanh phanh mà dập đầu: “Hồ thiếu gia! Cầu ngài làm chủ, cầu ngài làm chủ!”
Cát Hằng cảm giác được, ánh mắt những thợ mỏ chung quanh nhìn lão ta đã không cách nào che giấu phẫn nộ, phảng phất như muốn trực tiếp xé xác lão ra.
Lão ta cũng không sợ đám người thường chưa từng được huấn luyện kia, chỉ lo lắng ảnh hưởng quyết định của các tu sĩ siêu phàm khác ở đây, đặc biệt là Hồ Thiếu Mạnh.
“Ăn nói bừa bãi! Dám bôi nhọ lão phu! Bôi nhọ một tu sĩ siêu phàm!” Lão ta trừng mắt, nheo mắt lại mà nhìn Tiểu Tiểu: “Ngươi biết đây là tội gì không? Ngươi sẽ liên lụy cả nhà!”
Nhưng lão ta vừa dứt lời, trong sân lập tức tĩnh mịch.
Mọi người đều cứng lại.
Bởi vì Tiểu Tiểu đứng ngay trước mặt mọi người, bỏ đi xiêm y của mình ra.
Toàn thân chỉ còn một cái áo yếm, thân thể gầy gò nhu nhược non nớt kia trực tiếp phơi bày trước mặt mọi người.
Đương nhiên cũng bao gồm những vệt bầm tím bầm xanh khắp trên cánh tay, trên đùi, trên người nàng ta.
Gương mặt Tiểu Tiểu không có biểu cảm gì, nhưng hai hàng nước mắt đã chảy dài xuống: “Những vết này đều là ngươi đánh, ngươi còn nhớ không? Điều này có thể chứng minh ta không nói dối đúng không? Không đủ ta còn có thể cởi tiếp.”
Nói xong, nàng ta thật sự đi cởi áo yếm của mình.
Nhưng Khương Vọng đã bắt lấy tay nàng ta.
“Vậy là đủ rồi.” Khương Vọng nói.
Hắn cởi áo ngoài xuống, bao lấy thân thể nhỏ xinh vết thương chồng chất của Tiểu Tiểu.
Sau đó xoay người nhìn Hồ Thiếu Mạnh: “Hồ thiếu gia có gì nói không?”
Một nữ tử lõa thân trước mặt công chúng, đây là khuất nhục đến mức độ nào?
Có bao nhiêu khuất nhục thì có bấy nhiêu dũng khí.
Không ai có thể hoài nghi lời nàng ta nói nữa.