Chương 329: Lấy danh của Khương Vọng ta
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Cái gì là dung tục? Bọn họ vất vả làm việc, cố gắng nuôi sống người nhà, đây gọi là dung tục sao?”
“Bọn họ trung thực giữ bổn phận, chưa từng muốn hại ai, đó gọi là dung tục sao?”
“Bọn họ không ăn trộm, không ăn cướp, không hãm hại, không lừa gạt ai. Bọn họ dựa vào đôi tay của mình, liều mạng cố gắng, ngươi nói bọn họ là ‘dung tục’ sao?”
“Trong mắt ta, bọn họ không dung tục, mà còn vĩ đại! Những sinh mệnh vĩ đại được sinh ra trong sự bình thường!”
Khương Vọng nhìn thẳng vào Cát Hằng, ánh mắt như đao: “Mà ngươi thì sao? Loại người như ngươi, mềm nắn rắn buông, lừa trên gạt dưới, trước mặt người khác thì ra dáng lắm, nhưng sau lưng thì trộm nam dâm nữ. Thân vào siêu phàm, nhưng không có tầm nhìn của siêu phàm, người ở vị trí cao, lại không gánh vác được trách nhiệm ở nơi cao. Đây mới là dung, đây mới gọi là tục!”
“Còn ngươi nữa!” Tay hắn chỉ qua từng người: Trương Hải, Hướng Tiền, Hồ Thiếu Mạnh.
“Ngồi không ăn bám!”
“Sống qua ngày một cách ngu ngốc!”
“Tê liệt!”
Cuối cùng hắn vẫn quay trở lại Cát Hằng: “Tu hành, tu hành. Các ngươi bỏ đi mặt nhân nghĩa của chữ ‘tu’, lại xây lên mặt súc sinh rồi! Tục không chịu được, thối không ngửi nổi!”
Trương Hải, Hướng Tiền đều im lặng, Hồ Thiếu Mạnh có vẻ giận dữ, nhưng cố nhịn không nói gì.
Cát Hằng bị mắng té tát. Lão ta muốn nổi giận, nhưng cuối cùng vẫn không dám làm càn với sứ giả của Trọng Huyền gia.
“Vừa nghĩ tới ta và loại người như ngươi lại cùng ở trong hàng ngũ siêu phàm, ta cảm thấy mình bị sỉ nhục.”
Giống như thu bút đóng ấn, không thể thay đổi được nữa.
Cuối cùng Khương Vọng nói: “Ta lấy danh của Khương Vọng ta, tước đoạt tư cách siêu phàm của ngươi!”
Cát Hằng đột nhiên đứng dậy, lão ta đương nhiên không bó tay chịu trói.
Nếu chịu thua, cầu xin tha thứ vô dụng, chẳng bằng mạo hiểm đánh cược một lần. Giết sứ giả chết tiệt này đi. Cùng lắm lão ta chạy ra Dương Quốc, Trọng Huyền gia chưa chắc đã tìm được lão ta.
“Ngươi...”
Lời chửi mắng của lão ra vừa ra khỏi miệng, câu đầu tiên vẫn chưa thể nói xong.
Cả người lão ta đã không thể động đậy.
Lão ta có miệng mà khó nói ra lời, có tay chân mà khó động đậy, chỉ có một đôi mắt lộ ra hoảng sợ không thể nén nổi.
Phược Hổ!
Phược Hổ, đạo thuật có thể được xưng là tinh phẩm trong các đạo thuật bậc Ất thượng phẩm. Trong cuộc chiến đấu ở cấp bậc của Khương Vọng, đạo thuật này chỉ có thể hạn chế đối thủ mấy giây.
Nhưng đối mặt Cát Hằng chỉ là một Du Mạch Cảnh, còn tuổi già sức yếu, đã đủ khống chế lão ta đến chết.
Chỉ một đạo thuật này đã dập tắt tâm tư của Hồ Thiếu Mạnh, khiến gã ta thành thành thật thật.
Khương Vọng chậm rãi đi về phía Cát Hằng, từng bước một, như giẫm trên trái tin lão ta, khiến lão ta như muốn quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Nhưng mộc khí trong cơ thể trói buộc lão ta từ trong ra ngoài, đến cả quỳ xuống lão ta cũng không làm được.
“Ngươi rất thích tra tấn người khác? Rất hưởng thụ sự vui sướng khi làm nhục người khác?”
Khương Vọng hỏi như vậy, đi đến sau lưng lão già này. Rút ra bội kiếm Trường Tương Tư, đặt mũi kiếm nhọn ở giao điểm giữa xương sống và xương cổ của lão ta.
Xúc cảm băng lãnh khiến Cát Hằng lạnh cả người.
Lão ta đã từng rất hưởng thụ cảm giác khi thấy những thị nữ đáng thương giãy dụa cầu xin tha thứ, khóc ròng ròng, không ngừng kêu thảm.
Nhưng bây giờ, lão ta muốn la to cũng không làm được.
Thậm chí lão ta không có cách nào giãy dụa, khóc rống. Tất cả nỗi sợ hãi, oán hận cũng không thể nói ra.
Trường kiếm từ từ đâm vào.
Kiếm khí sắc bén không gặp được chút cản trở nào, cắt ra toàn bộ cột sống dễ như trở bàn tay.
Đối với bất cứ một tu sĩ nào dưới Đằng Long Cảnh, chuyện này có nghĩa là... Thông Thiên Cung vỡ vụn.
Đạo nguyên tiêu tán, năm loại khí tan tác, Phược Hổ tự động mất hiệu lực.
Khương Vọng thu kiếm vào vỏ, Cát Hằng ngã nhào trên mặt đất giống như một đống bùn nhão.
Cho đến lúc này, lão ta mới có thể phát ra một tiếng gào thê thảm.
Lão ta đã bị phế bỏ hoàn toàn, lúc này lão ta thậm chí không bằng một ông lão bình thường.
Già nua, yếu ớt, bất lực.
Lão ta đã từng ngồi tít trên cao, bây giờ lại ngã xuống như bụi trần.
Khương Vọng nhìn Hồ Thiếu Mạnh, Trương Hải cùng Hướng Tiền, từ tốn nói “Đi theo ta.”
Hắn dẫn mấy tu sĩ siêu phàm này trở về gian phòng họp lúc trước, để lại Cát Hằng trong đám người phẫn nộ.
Đám người Khương Vọng rời đi, các thợ mỏ chậm rãi quây lại.
Nghe tiếng kêu thảm thiết của Cát Hằng sau lưng, mí mắt Trương Hải nhảy liên tục.
Cả Hướng Tiền luôn bày ra dáng vẻ không còn gì luyến tiếc trong cuộc sống cả ngày cũng bắt đầu khẩn trương.
Cho dù thế nào, mở to mắt nhìn một tu sĩ siêu phàm bị đánh ra khỏi siêu phàm ngay trước mặt, trong lòng người ta rất khó mà không chấn động.
Chỉ có Hồ Thiếu Mạnh khống chế vẻ mặt rất tốt, không nhìn ra tâm thái.
...
Vẫn ở gian phòng họp trước đó, nhưng lần quay lại này, người ngồi trên vị trí chủ đạo đã là Khương Vọng.
Chủ thứ đã đảo ngược.
Xuyên Tử và Tiểu Tiểu cũng cùng đi qua, rót trà ngon cho đám người, rồi đứng trong phòng chờ được sai khiến.
“Ngồi đi.” Khương Vọng nói một cách từ tốn, lại nhìn Hồ quản sự: “Ngươi cũng ngồi đi.”
“A, vâng!” Hồi lâu, Hồ quản sự mới tỉnh táo lại, cẩn thận ngồi nửa bên mông.
Hồ Thiếu Mạnh nhìn hai tu sĩ siêu phàm khác một lần, ngồi xuống trước, tư thế ngồi nhẹ nhõm.
Hướng Tiền dính đến cái ghế một chút, đã xụi lơ mềm nhũn như bùn nhão. Trương Hải lại ngồi nghiêm chỉnh, dáng vẻ khẩn trương.
Nhưng một vấn đề sau đó của Khương Vọng suýt nữa khiến bọn họ nhảy bật lên.
“Nói đi, Tạ Hạo chết thế nào?”
Trước đó hầm mỏ Hồ thị có bốn tu sĩ siêu phàm đóng giữ, người rời đi tên là Tạ Hạo.
Y cũng là chủ nhân của gian phòng nhỏ mà Khương Vọng đang ở lại hiện tại.
Vấn đề này vừa được hỏi ra, người đang ngồi đều sợ hãi.
Tiểu Tiểu bỗng cắn môi dưới, mới khiến mình không thốt ra lời nào.
Trong lời giải thích của bên phía hầm mỏ, nội dung vẫn cứ là hơn nửa năm trước, trong lúc giao chiến lần đó, Tạ Hạo bị hoảng sợ, bởi vậy y đi mà không từ biệt.
Lời này dường như rất hợp lý.
Nhưng bọn họ không thể giải thích một vấn đề.
Nếu hầm mỏ nguy hiểm đến thế, thì loại người ham hưởng thụ, có dục vọng biến thái giống như Cát Hằng, loại người si mê luyện đan, mơ ước xa vời một bước lên trời người giống như Trương Hải, sao còn có thể ở lại rất bình yên?