Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 337: Thử hỏi nhân gian ai không khổ

Chương 337: Thử hỏi nhân gian ai không khổ


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng vừa hỏi ra vấn đề này, Hồ Do lập tức nhìn về phía con trai nhà mình. Đến cả Trọng Huyền Lai Phúc đang hôn mê, lão ta cũng không đoái hoài tới, rất có tư thế con trai ra lệnh một tiếng, lập tức cha con cùng làm binh ra trận.
Với thực lực Khương Vọng biểu hiện ra ngoài, Trúc Bích Quỳnh cũng biết dựa vào chính mình, nàng ta chắc chắn không thể thoát đi, cho nên cũng đưa ánh mắt hi vọng nhìn về phía Hồ Thiếu Mạnh.
Hồ Thiếu Mạnh chỉ cân nhắc một lát, rồi nói rất oai phong lẫm liệt: “Nếu ngươi dám làm gì với sư muội ta, ta chắc chắn sẽ không buông tha cho ngươi!”
Đây chính là lựa chọn gã ta đưa ra.
Khương Vọng nhẹ như mây gió: “Ngươi có thể yên tâm.”
“Chúng ta đi!” Hồ Thiếu Mạnh cũng rất dứt khoát đứng dậy, đi ra ngoài.
“Hồ...” Trúc Bích Quỳnh hoảng loạn kêu lên, nhưng chỉ phun ra một âm tiết đã bị Phược Hổ hạn chế.
“Sư muội, ngươi không cần sợ, ta sẽ chú ý toàn bộ việc này, đốc thúc Trọng Huyền gia nhanh chóng nói rõ ràng. Chờ sứ giả điều tra rõ sự thật, tuyệt đối không dám trói buộc ngươi.” Hồ Thiếu Mạnh quay người an ủi nàng ta một câu, tựa như hoàn toàn không nhìn thấy nước mắt đã tràn mi của nàng ta, lại bỏ lại một câu hình thức: “Ngươi phải biết rằng Điếu Hải Lâu ta không phải dễ chọc đâu!”
Trúc Bích Quỳnh vừa sợ vừa giận. So với Khương Vọng khống chế mình, nàng ta càng hận kẻ ngụy quân tử Hồ Thiếu Mạnh này hơn.
Ngươi vừa nói chúng ta là hai người duy nhất tỷ tỷ quan tâm mà?
Không phải ngươi đã nói yêu tỷ tỷ sao?
Không phải ngươi đã nói muốn chăm sóc ta thay tỷ tỷ sao?
Ngươi chăm sóc như vậy sao?
Từ đầu tới cuối, Hồ Do đều không nói gì. Ngoài việc mang đến lão già phụ trách chuyển vận tài nguyên tu hành của Trọng Huyền gia kia, cả người lão ta giống như tượng đất.
Khương Vọng biết rất rõ ràng ai làm chủ Hồ gia, bọn họ không cần phải tiếp tục diễn kịch nữa.
Lúc này thấy con trai đã quyết định, lão ta nâng Trọng Huyền Lai Phúc đang hôn mê, đi theo sau lưng con trai, rời khỏi hầm mỏ.
Hầm mỏ không mở được mấy ngày, Trọng Huyền Lai Phúc này đã không có giá trị gì. Một cái tát vừa rồi của Khương Vọng càng chứng minh sự vô dụng của lão ta. Nhưng dù nói thế nào, chỉ dựa vào cái họ Trọng Huyền này, Hồ gia bọn họ không thể không quan tâm lão ta.
Vừa ra khỏi hầm mỏ, vẻ mặt Hồ Thiếu Mạnh bắt đầu âm u, trông vô cùng đáng sợ.
Trong lòng Hồ Do rất sợ hãi đứa con trai này. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lão ta vẫn không nhịn được nói: “Thiếu Mạnh, chúng ta cứ để sư muội kia của con ở lại nơi đó, có phải không tốt lắm không? Chúng ta lại không biết họ Khương là ai, nhân phẩm thế nào. Lỡ như...”
“Còn cần ngươi nói sao? Ta không nghĩ ra sao?” Hồ Thiếu Mạnh trợn mắt nhìn, khiến cho phụ thân gã ta ngượng ngùng ngậm miệng.
Ngay từ khi ở Điếu Hải Lâu, gã ta và Trúc Tố Dao thật sự đã có một khoảng thời gian tình nồng mật ý.
Nhưng từ sau khi tu vi của gã ta đuổi kịp, Trúc Tố Dao dừng bước không tiến bộ đã không lọt vào mắt gã ta được nữa. Trái lại, gã ta coi trọng một sư tỷ khác có thực lực cao cường, rồi tìm một lý do chia tay với Trúc Tố Dao.
Không ngờ nữ nhân kia lại là một kẻ cố chấp, sau khi quấn quýt si mê không có kết quả, nàng ta từ yêu chuyển thành hận gã ta, còn tuyên bố sẽ trả thù.
Gã ta đành phải âm thầm mưu tính, khiến Trúc Tố Dao xảy ra chuyện ngoài ý muốn vào lúc du lịch, để lại bệnh kín, cắt đứt con đường tu luyện.
Trúc Tố Dao không có tiền đồ, mà gã ta một ngày tiến bộ ngàn dặm. Sau đó hai người sẽ không còn gặp lại nhau, việc này vốn đã kết thúc.
Nhưng gã ta không ngờ được, Trúc Tố Dao lại cầu được một cơ hội thăm dò bí cảnh Thiên Phủ.
Có trời mới biết gã ta sợ hãi Trúc Tố Dao thành công trở về từ bí cảnh Thiên Phủ đến cỡ nào. Có đôi khi gã ta nửa đêm tỉnh mộng, trong mơ tràn đầy dáng vẻ giương nanh múa vuốt của Trúc Tố Dao.
Khi xếp hạng của bí cảnh Thiên Phủ xuất hiện, Trúc Tố Dao bặt vô âm tín, tảng đá lớn trong lòng gã ta rơi xuống.
Muội muội của Trúc Tố Dao, Trúc Bích Quỳnh, cũng là một mỹ nhân, mà thiên phú còn mạnh hơn tỷ tỷ nàng ta, vẫn có thể coi là một mục tiêu tốt.
Theo Hồ Thiếu Mạnh, sự thù hận, oán trách của nàng ta đều không khó hóa giải. Bởi vì gã ta làm chuyện gì với Trúc Tố Dao, chỉ có chính gã ta biết. Ngược lại, bởi vì Trúc Tố Dao tồn tại, bọn họ chỉ cần hòa giải, thì sẽ có cảm giác thân thiết tự nhiên.
Gã ta làm sao không rõ, hôm nay gã ta quay người rời đi, chẳng khác nào cầm miếng thịt trong bát thả ra ngoài, mặc cho người khác nhấm nuốt.
Nhưng gã ta có lựa chọn gì?
Trúc Bích Quỳnh đuổi theo tới Dương Quốc, đó là điều gã ta cũng không ngờ tới. Sau khi phát hiện, gã ta nhân tiện chơi chút thủ đoạn nhỏ, diễn một vở kịch. Đây là thu hoạch thuận tiện.
Chuyện trong hầm mổ Hồ thị mới là chuyện lớn.
Gã ta không thể để mất cái lớn bởi vì cái nhỏ.
Nếu gã ta chắc chắn chiến thắng được Khương Vọng, thì gã ta sẽ không chút do dự, lên sân khấu diễn một cảnh anh hùng cứu mỹ nhân nếu cần, nhất định sẽ tóm lại rồi giết đi. Chờ người của Trọng Huyền gia phản ứng kịp, lại phái người đến, gã ta đã sớm đạt được ước muốn, trở lại Điếu Hải Lâu. Đến lúc đó, gã ta sợ ai?
Hết lần này tới lần khác, gã ta không chắc chắn được.
Khương Vọng đã ra tay trước mặt gã ta hai lần, nhưng đều rất dễ dàng, không lộ ra dấu vết. Hắn sâu không lường được, làm cho người ta không thăm dò rõ chi tiết.
Dù sao người này cũng là người thắng trong bí cảnh Thiên Phủ, nhân vật Nội Phủ thần thông tương lai. Trọng Huyền Thắng không tiếc vì hắn mà lấy cứng đối cứng với hoàng tử Tề Quốc, Khương Vô Dung. Gã ta đánh giá cao thế nào cũng không đủ.
Chỉ có lão già Trọng Huyền gia ngu xuẩn được phân phối tại Dương Quốc nhiều năm, hai mắt tối thui, mới có thể bị khuyến khích hai câu đã tới ra mặt với khí thế hùng hổ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất