Chương 339: “Vì sao ngươi giúp ta?”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trúc Bích Quỳnh lại nháy mắt, bày tỏ mình có thể làm được.
Khương Vọng lần đầu tiên biết được đôi mắt của một người lại có thể bày tỏ ra ý nghĩ phong phú như vậy.
Hắn hơi suy nghĩ, mộc khí tạo phản trong cơ thể Trúc Bích Quỳnh đã trở về vị trí cũ lần nữa, Ngũ Hành điều hòa, lập tức được giải thoát khỏi trói buộc.
Trúc Bích Quỳnh không có ý tiếp tục động thủ, nhưng vẫn giữ vững cảnh giác với Khương Vọng. Nước mắt chưa khô, nhưng nàng ta rất cố gắng làm cho mình lộ ra vẻ thành thục dũng cảm “Ngươi ép buộc ta ở lại đây làm gì?”
“Ta không muốn làm cái gì. Giữ ngươi lại, chỉ vì không muốn thấy ngươi bị lừa ngay trước mắt ta, cho ngươi tìm hiểu bộ mặt thật của Hồ Thiếu Mạnh một chút. Đương nhiên, vì cho ta càng nhiều cơ hội quan sát Hồ Thiếu Mạnh hơn, ngươi phải ở lại đây mấy ngày. Đừng hỏi vì sao ta muốn quan sát Hồ Thiếu Mạnh, chuyện đó không liên quan đến ngươi.”
Trúc Bích Quỳnh suy nghĩ: “Mấy ngày?”
“Sẽ không quá lâu.” Khương Vọng cười: “Đương nhiên, trong khoảng thời gian này, ngươi ngủ cùng thị nữ của ta.”
Thấy ánh mắt Trúc Bích Quỳnh trở nên hơi bối rối, Khương Vọng lại bổ sung “Yên tâm, thị nữ của ta không ngủ cùng ta.”
... Sao hắn càng giải thích lại càng cảm thấy kỳ quái.
Dù sao Trúc Bích Quỳnh cũng hiểu được Khương Vọng không có ý đồ xấu.
Nghĩ một lát, nàng ta bỗng nói: “Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?”
“Hỏi đi.”
“Môn bí thuật ngươi vừa dùng để trói buộc ta, là gì vậy?”
Khương Vọng...
Cô nương. Ngươi quá không khách khí rồi đó? Ngươi đã biết là bí thuật mà còn hỏi ư?
Đây chính là đạo thuật bí truyền!
Nếu gặp phải ở nơi hoang dã, bình thường loại vấn đề này chính là khởi đầu cho một trận đánh nhau.
Thấy Khương Vọng không nói lời nào, Trúc Bích Quỳnh trực tiếp lấy ra một viên bảo châu mây khói mông lung từ trong tay áo: “Nếu ngươi có thể dạy ta, ta có thể lấy cái này đổi với ngươi!”
Chỉ thấy hạt châu này vô cùng mượt, vầng sáng bị thu liễm. Nhưng nếu nhìn thật kỹ, có thể nhìn thấy mây khói biến ảo bên trong bảo châu, lúc thì người đi đường chen chúc, khi thì núi sông lưu chuyển. Đây quả nhiên là một bảo vật hiếm.
Sợ Khương Vọng không biết hàng, nàng ta còn cố ý giải thích: “Đây là Thận Châu, là bảo vật mà chỉ Điếu Hải Lâu ta mới có, vô cùng quý báu. Cho dù trong Điếu Hải Lâu, vật này cũng rất ít thấy, ngay cả Hồ Thiếu Mạnh cũng không có. Trước đó ẩn giấu tung tích, chính là dựa vào món bảo vật này. Nếu không phải chính ta để lộ nhân bánh, các ngươi hoàn toàn không phát hiện được ta!”
Đứa trẻ này...
Thực sự quá đơn thuần.
Nghĩ đến cái gì thì nói cái đó, quả là thẳng tính đến cùng.
Dường như nàng ta hoàn toàn quên mất lúc này sự sống chết của mình còn nằm trong tay người khác, còn muốn giao dịch công bằng, lại thẳng thắn lấy ra Thận Châu như vậy, hoàn toàn chưa từng nghĩ đến Khương Vọng sẽ giết người đoạt bảo vật.
Nhưng Khương Vọng nghĩ lại, nữ tử tên là Trúc Tố Dao kia, khi nàng ta còn sống, chắc hẳn đã bảo vệ cô muội muội này vô cùng tốt.
Mới có thể khiến nàng ta đơn thuần như vậy, không biết người đời hiểm ác như thế.
Khương Vọng không lập tức trả lời, trái lại, hắn gọi: “Tiểu Tiểu! Mấy ngày nay vị Trúc cô nương này ngủ cùng một phòng với ngươi, ngươi thu xếp giúp nàng một chút.”
Sau khi Hồ Do dẫn người trong tộc Trọng Huyền gia đến, Tiểu Tiểu vẫn tránh trong phòng, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh.
Lúc này nàng ta nghe thấy lời dặn dò của Khương Vọng, vội vàng chạy đến bên nhà chính, cung kính nói: “Trúc cô nương, mời đi bên này.”
“Ai! Ngươi thật sự không đổi sao?” Trúc Bích Quỳnh vừa đi còn vừa nói với Khương Vọng.
Bản thân Thận Châu có thể giấu tung tích mà lén đi, Khương Vọng đang có nhu cầu về phương diện này, dĩ nhiên không phải không động lòng. Hơn nữa, Thận Châu còn có thể tăng cường huyễn thuật ở mức độ lớn, phối hợp đạo thuật Hoa Hải mà hắn nắm giữ thì không thể tuyệt vời hơn.
Nhưng môn đạo thuật Phược Hổ này là Trọng Huyền Thắng cho hắn. Đạo thuật bí truyền mà Trọng Huyền Thắng vất vả kiếm ra cho Khương Vọng, không có nghĩa là hắn ta vui lòng để những bí thuật này truyền khắp thiên hạ.
Khương Vọng không thể không có được sự đồng ý của hắn ta, đã tự tiện làm chủ.
“Một vấn đề cuối cùng!” Lúc này Trúc Bích Quỳnh chạy tới trong viện, bỗng nhiên quay đầu hỏi “Vì sao ngươi giúp ta?”
Ý nàng ta là giúp nàng ta nhìn rõ bộ mặt thật của Hồ Thiếu Mạnh.
Chỉ là ý tốt ngẫu nhiên mà thôi.
Khương Vọng không muốn rêu rao mình là người tốt lành gì, hắn cũng không nghĩ khiến tiểu cô nương quá đơn thuần này, tin tưởng trên đời có rất nhiều người tốt.
“Nếu như nhất định phải tìm một lý do... có thể là vì, ta cũng có một muội muội.”
Khương Vọng bị cảm động lây bởi loại tâm tình muốn bảo vệ tốt cho muội muội, không cho cô bé nhiễm một chút bụi bặm nào.
Khi đó ở thành Phong Lâm, hắn đưa đón cô bé sau mỗi ngày tu luyện vất vả, chỉ sợ muội muội chịu uất ức dù chỉ một chút xíu.
Lúc này hắn thậm chí cảm thấy thật đáng tiếc, lúc đó không nghiêm túc làm quen với vị nữ tu Điếu Hải Lâu kia bên ngoài bí cảnh Thiên Phủ, nên cũng không biết nàng ta gặp chuyện gì trong bí cảnh Thiên Phủ, chết bởi tay ai.
Trúc Bích Quỳnh mím môi, không nói gì thêm.
...
Lúc này Khương Vọng bỗng nhiên rất muốn viết thư cho An An, có rất nhiều lời muốn nói với cô bé, có rất nhiều lời quan tâm và căn dặn. Nhưng vân hạc còn đang trên đường đi Vân Quốc, vẫn chưa trở về.
Cuối cùng hắn chỉ có thể khẽ than thở một tiếng.
Về đến phòng, hắn tiếp tục tu luyện Bạch Hổ thiên. Tu luyện thứ này phải hết sức kì công, mà luyện thể lại không phải sở trường của hắn, chỉ có thể chậm rãi chờ đợi đến một bước cuối cùng, tứ linh hội tụ.
Sau đó, hắn tu hành xông mạch, đây là bài học sớm tối liên tiếp mỗi ngày.
Thế rồi, hắn lại tiếp tục luyện đạo thuật cho thuần thục, Kinh Cức Quan Miện, Hoa Hải, Phược Hổ...
Sau đó là cọ rửa Thiên Địa Môn.
Vòng đi vòng lại, ngày qua ngày.
Hắn phải trở nên mạnh hơn, mạnh hơn nữa.
Hắn không muốn giống như Trúc Tố Dao, một ngày nào đó bỗng chết rồi, làm cho Khương An An đụng vào trong bể khổ thế giới này mà không có chút chuẩn bị nào.