Chương 338: Ta xấu xa không
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hồ Thiếu Mạnh càng nghĩ càng giận, không nhịn được giận chó đánh mèo, nói: “Ta nói sớm rồi, động tĩnh phải nhỏ một chút, từ từ mưu tính, kết quả ngươi lại làm cho dư luận xôn xao! Ngay cả Tịch Tử Sở cũng nghe được tiếng gió, vội vã trở về từ Đông Vương Cốc, khiến ta cũng không thể không đích thân trở về. Ngươi thì làm được chuyện tốt gì?”
Gã ta hùng hùng hổ hổ nói: “Tuổi đã cao, suốt ngày chỉ biết nằm sấp trên bụng kỹ nữ kia, lát nữa bắt nàng ra rồi bán đi!”
Hồ Do luôn rũ mắt cụp mi, mặc cho con trai oán trách thế nào cũng không lên tiếng.
Trước đó lão ta hỏi chuyện của cô bé kia một câu đã là cực hạn.
Từ nhỏ con trai đã có loại tính tình này, ngày thường mặc dù che giấu rất tốt, nhưng lão ta làm cha, sao có thể không biết? Nhịn một chút rồi cũng qua, dù sao bất kể thế nào, con trai cũng không có khả năng làm gì lão ta.
Thế nhưng khi lão ta nghe thấy một câu cuối cùng, nghe thấy câu “kỹ nữ” kia.
Người đàn ông già nua, mập mạp, tướng mạo trông cực kì hiền lành này, lập tức nổi giận.
Lão ta thả lão già Trọng Huyền gia đang hôn mê từ trên bờ vai xuống mặt đất, nổi giận đùng đùng nói với Hồ Thiếu Mạnh: “Hồ Thiếu Mạnh! Con làm sao dám nói như vậy! Ta muốn cưới nàng. Ta là cha con, nàng chính là nương con!”
Ầm!
Hồ Do cảm thấy cả người mình bay lên trong nháy mắt, lại rơi ầm ầm xuống mặt đất.
Hồ Thiếu Mạnh bóp cổ lão ta, ghì chặt lão ta xuống đất, vẻ mặt dữ tợn đến đáng sợ: “Lão già, ngươi nhớ kỹ cho ta! Ta! Chỉ! Có! Một! Nương!”
“Chính là người bị ngươi vứt bỏ, chết rét tại chỗ trong mùa đông khắc nghiệt!”
Hồ Do liều mạng giãy dụa, nhưng bàn tay kia không nhúc nhích tí nào.
Lão ta dần dần thấy khó thở, cả khuôn mặt đỏ bừng lên. Nỗi đau khó có thể chịu đựng gần như bao phủ lão ta. Đến cuối cùng, trước mắt lão ta như xuất hiện ảo ảnh.
Cho đến khi bàn tay kia hất lão ta ra.
Những ảo ảnh kia mới chồng lên nhau thành dáng vẻ của con trai Hồ Thiếu Mạnh.
Lão ta nhìn gương mặt này chậm rãi lớn lên, từ một đứa trẻ để tóc trái đào, thành dáng vẻ của người trưởng thành hiện tại.
Hộc! Hộc! Hộc!
Lão ta liều mạng thở hổn hển.
Hồ Do co quắp trên mặt đất, nghe tiếng bước chân dần đi xa của Hồ Thiếu Mạnh.
“Làm sao ta biết được thà rằng bị đông lạnh chết, nàng cũng không chịu rời đi? Sao ta biết nàng sẽ thật sẽ chết vì lạnh?”
“Ta... Ta cũng hối hận.”
“Những năm gần đây, ta sống như một thi thể.”
Lão ta khóc đau thương trong lòng như vậy.
Nhưng lại tuyệt đối không dám khóc ra tiếng.
Ánh nắng ngày mùa hè thật ấm áp.
Nhưng trái tim lão ta lại lạnh như băng, nước mắt chảy ngang trên gương mặt già nua ấy.
Sau khi cha con Hồ thị rời đi, Khương Vọng trấn tĩnh đi vài bước.
Hắn cảm nhận được sự vội vàng và nhẫn nhịn của Hồ Thiếu Mạnh, điều này khiến hắn rất hài lòng.
Hắn làm nhiều việc như vậy, chỉ sợ bên kia không chút gợn sóng, điều này không thể nghi ngờ chứng minh rằng ý nghĩ của hắn là sai lầm.
Ngược lại với tâm trạng nhẹ nhõm của Khương Vọng, nước mắt Trúc Bích Quỳnh đã chảy thành dòng, hoàn toàn không ngăn được.
Mặc dù nàng ta chưa có nhiều kinh nghiệm sống, nhưng cũng biết trên đời này có người xấu, có chuyện xấu.
Nàng ta cũng rõ ràng mình không thể động đậy như vậy, rơi vào trong tay một kẻ bụng dạ khó lường đáng sợ đến mức nào.
Nhưng nàng ta biết, không ai có thể bảo vệ nàng ta. Người tỷ tỷ đứng trước nàng ta, che mưa chắn gió vì nàng ta từ đầu đến cuối... đã vĩnh viễn rời đi.
“Chậc chậc chậc.” Khương Vọng cố ý đi đến trước mặt nàng ta, nhìn chăm chú ánh mắt long lanh như nước của nàng ta, miệng thì phát ra âm thanh chậc chậc.
Thiếu nữ này có một đôi mắt hạnh, chảy nước mắt vô cùng sống động đáng thương.
Khương Vọng cười nhìn nàng ta, nói: “Thế nào, hiện tại đã biết ai là người xấu rồi chứ?”
Hắn nở nụ cười, rồi hỏi.
Trúc Bích Quỳnh lại khóc đến gần như sắp ngất đi.
Hắn còn đang cười dâm, còn hỏi ai là người xấu!
Đây là tuyệt thế gì vậy?
Những bí ẩn giang hồ, chuyện lạ đêm khuya mà các sư tỷ từng nói, xông hết lên đầu nàng ta trong một giây này.
“Thế nào, chọc thủng bộ mặt thật của Hồ sư huynh ngươi, ngươi khó chịu như vậy sao?” Thấy cô nương này khóc, nước mắt như mưa, Khương Vọng hoàn toàn không thể hiểu.
Trúc Bích Quỳnh chỉ đơn thuần, nhưng nàng ta cũng không phải đồ ngốc.
Lúc này nàng ta đương nhiên hoàn toàn thấy rõ ràng, Hồ Thiếu Mạnh không phải thứ gì tốt. Mặc dù ngoài miệng nói đến rực rỡ gấm hoa, nhưng Khương Vọng vừa ép buộc môt chút, gã ta đã vứt bỏ mình không chút do dự.
Loại người này có thể có mấy phần chân thành với tỷ tỷ?
Khó trách tỷ tỷ lấy nước mắt rửa mặt cả ngày, đồ mặt người dạ thú này!
Thế nhưng...
So với việc đi tìm tên rác rưởi kia tính sổ, đáng sợ nhất chính là người trước mắt này.
Làm sao bây giờ? Hắn sẽ làm gì ta?
Hắn còn giả vờ vô tội, giả vờ mê mang với ta!
Trúc Bích Quỳnh vừa run vừa sợ, suy nghĩ lung tung trong lòng. Nàng ta không có chú ý, Khương Vọng thuận tay bấm niệm pháp quyết, cởi trói buộc cho mình.
Nàng liều mạng giãy dụa, bỗng nhiên cảm thấy người mình được buông ra, không kịp suy nghĩ, nàng ta vô ý thức đá một cái.
Dù chân của nàng ta không dài lắm, nhưng cân xứng, mạnh mẽ, rất đáng thưởng thức.
Đương nhiên, điều kiện trước tiên của đáng thưởng thức là cái chân này không dừng trước vị trí lúng túng như thế.
Khương Vọng rất bình tĩnh lui về sau, để chỗ yếu hại của mình rời xa mũi chân sắc bén kia.
Trên mặt hắn lạnh nhạt, thực ra lưng đang phát lạnh. Nếu mình không phản ứng nhanh...
“Ta thả ngươi, ngươi lại tập kích ta?” Giọng nói Khương Vọng hơi lạnh lùng.
Mồ hôi lạnh chảy ra, hắn rất khó mà không lạnh run.
Trúc Bích Quỳnh bị Phược Hổ trói buộc một lần nữa, cả người bày ra một tư thế gà đứng một chân. Không, chuẩn xác hơn, tư thế này là gà chết thẳng cẳng.
Lúc này nàng ta cũng biết có lẽ mình hiểu lầm rồi, nhưng không thể nói chuyện, chỉ có thể nháy đôi mắt to của mình, cố gắng bày tỏ mình đang dập đầu cầu xin tha thứ.
Điều thần kỳ là, Khương Vọng lại hiểu ý của nàng ta.
“Ngươi có thể không động tay động chân, nói chuyện cẩn thận rồi sao?” Khương Vọng hỏi.