Chương 341: Hảo hán xin tha mạng
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lại sau một lượt thảm bại nhẹ nhàng, vui vẻ tràn trề, Khương Vọng rời khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh. Hắn quyết định sẽ không tiếp tục giao đấu với mập mạp trong thời gian ngắn.
Khương Vọng chịu đủ dáng vẻ dương dương đắc ý của hắn ta rồi. Hơn nữa, một dân nghèo như mình, luôn đưa công cho chó nhà giàu này cũng chẳng ra gì.
Khương Vọng không quan tâm quá nhiều đến tổ chức Địa Ngục Vô Môn này. Chuyện ở những nơi như Mạch Quốc, Trịnh Quốc, tóm lại không liên lụy đến Dương Quốc được.
Địa Ngục Vô Môn, Địa Ngục Vô Môn.
Lẩm bẩm cái tên này, Khương Vọng không khỏi nhớ tới lời nguyền rủa thù hằn của bà lão tóc trắng trong thành Nhị Thập Thất kia.
“Ta nguyền rủa các ngươi, dùng máu thịt của ta, lông tóc của ta, tính mạng của ta, tất cả của ta, nguyền rủa các ngươi! Ta nguyện đạp hết địa ngục đao sơn, đưa thân vào địa ngục biển lửa. Chỉ muốn các ngươi... chịu nỗi đau khổ giống như ta!”
Đó là nỗi hận khắc vào xương cốt đến thế nào.
Thành thị như vậy, quốc gia như vậy... thật sự có tương lai sao?
...
Làm xong muộn khóa, Khương Vọng đang nhập định.
Phật gia nói “Phúc chẳng đáng quyên”.
Người đời truyền thành “Công chẳng đáng tặng”.
Mở rộng chữ “Phúc” đơn thuần chỉ nói về công đức Phật giáo thành chữ “Công” có thể chỉ về cố gắng hết thảy, hăm hở tiến bước.
Ý nghĩa là tất cả công đức và cố gắng trên đời này sẽ không uổng phí.
Khương Vọng tin tưởng đạo lý này.
Lúc này đêm đã khuya, hắn chợt nghe thấy một cơn gió nhẹ.
Gió mát lọt vào cửa sổ, thoảng qua mềm mại.
Trong một bóng đen, tràn ra một chút sắc bén.
Khương Vọng bỗng mở mắt, phát động Phược Hổ!
Đối phương choáng váng một chút, đã tránh thoát sự trói buộc của mộc khí. Gã còn ở không trung, đã lộn vòng.
Khương Vọng hiểu rõ, Phược Hổ của mình đã từng hiện ra nhiều lần. Nếu có người muốn đối phó mình, tất nhiên sớm có chuẩn bị đối với đạo thuật này.
May mà, hắn không gửi toàn bộ hi vọng vào Phược Hổ.
Trường Tương Tư nằm ngang trước gối đầu, tự rung lên trong vỏ.
Keng!
Chợt có một lá bùa vàng bay ra, dán trên thân kiếm, Trường Tương Tư lập tức im lặng.
Nó hẳn đã bị phong ấn trong chốc lát.
Đối phương rõ ràng hiểu biết về phương thức chiến đấu của Khương Vọng, chuẩn bị rất kỹ.
Lúc này bóng đen đã gần đến, nhưng trước mắt bỗng vụt qua, dường như gã không nhìn thấy Khương Vọng, mà là một đóa hoa tươi, rất nhiều hoa tươi, một vùng biển hoa.
Đạo thuật gây ảo ảnh, Hoa Hải.
Bóng đen vội vàng tĩnh tâm, tập trung suy nghĩ, loại bỏ ảo giác, tìm kiếm chân thân của mục tiêu.
Hoa nở một đóa tiếp một đóa, dường như vô tận.
Khương Vọng rõ ràng ngồi đầu giường, nhưng cũng ở chân trời.
Bóng đen bỗng cảnh giác trong lòng, đột nhiên ném một lá bùa vàng ra, nhưng thấy phía trước bất ngờ nổ tung.
Thì ra đóa hoa vừa rồi không phải ảo giác, mà là Diễm Hoa Khương Vọng đặt giữa biển hoa.
Trải qua nghiên cứu luyện tập lâu như vậy, Khương Vọng không dùng Diễm Hoa đốt thành được, nhưng lấy Diễm Hoa thay hoa trong Hoa Hải, cũng không khó. Hơn nữa, thật giả đan xem khiến người ta khó mà đề phòng.
Gió lớn mãnh liệt nơi này, đẩy Diễm Hoa có thể tạo thành tổn thương thực chất sang bên cạnh, bóng đen kia tìm cơ hội đốt hết một lá bùa, chỉ kịp dán lên trước mắt.
Gã rốt cục nhìn thấy Khương Vọng!
Nhưng gã chỉ thấy trên đỉnh đầu Khương Vọng có mũ miện hình bụi gai chợt lóe lên.
Mộc khí trong cơ thể bóng đen bạo động trong nháy mắt, lúc này thủ đoạn mà gã đã chuẩn bị lại hoàn toàn không chống đỡ được.
Kinh Cức Quan Miện, chồng lên Phược Hổ.
Bóng đen bỗng nhiên đứng tại chỗ cũ, tới lúc được thả ra, Khương Vọng đã đứng bên cạnh gã.
Vỏ trường kiếm đã đặt lên trên cột sống của gã.
Kiếm khí sắc bén mờ ảo kia nói cho gã biết, chỉ cần kiếm khí của Khương Vọng phun ra, Thông Thiên Cung của gã sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Nhiều năm khổ tu thành tro bụi!
“Hảo hán xin tha mạng!” Bóng đen run rẩy nói.
“Ngài cẩn thận một chút, đừng run tay.”
Nếu không phải sợ động đậy lung tung sẽ bị hiểu lầm, kỳ thật gã định quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Dưới đầu gối nam nhi là vàng. Không sai, tiếc là không đấu lại được thanh kiếm đặt ở chỗ yếu hại.
Khương Vọng chưa từng chứng kiến sát thủ loại phong cách này, lạnh mặt nói: “Ngươi cẩn thận một chút mới phải, đừng cho ta lý do giết ngươi.”
“Chắc chắn không cho, chắc chắn không cho. Ngài yên tâm!”
“...” Khương Vọng im lặng: “Ngươi là ai?”
“Tại hạ họ Tô, tên là Tú Hành. Nhân sĩ quận Giao Hành Vệ Quốc, không phải Ngụy Quốc văn võ nổi danh khắp thiên hạ kia, mà là Vệ trong hộ vệ, Sinh tại năm Đạo Lịch thứ...”
Trước khi người này báo ra cả ngày sinh tháng đẻ, Khương Vọng nhanh chóng ngắt lời nói: “Ngươi thuộc về tổ chức nào? Ai phái ngươi đến?”
Bên trong gian phòng không thắp đèn, nhưng trong bóng tối, Tô Tú Hành bỗng có một loại khí thế hiên ngang lẫm liệt.
“Thích khách Thiên Hạ Lâu chúng ta, tuyệt đối sẽ không bán tổ chức!”
Thiên Hạ Lâu...
Khương Vọng kiểm duyệt trong lòng một lượt, cũng không thấy bóng dáng của cái tên này: “Cố chủ ở đâu?”
“Nghề sát thủ này cũng có nguyên tắc. Ông lão họ Lý ở cửa hàng bán bánh Lý Ký, khu Tây Gia Thành tìm tới cửa, mời tổ chức chúng ta làm việc, đó là sự tin tưởng đối với tổ chức chúng ta, chúng ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ tình huống của ông ta!”
Nghe đến đó, Khương Vọng đã hiểu rồi. Mặc dù thực lực của họ Tô này không tệ lắm, nhưng Thiên Hạ Lâu gì đó chắc hẳn chỉ là một tổ chức nhỏ không có danh tiếng gì.
Làm một tổ chức sát thủ, nó chắc chắn sẽ có thủ đoạn loại hình như Huyết Thệ Tâm Ma Chú. Nhưng đó rõ ràng là thủ đoạn tương đối cấp thấp. Cách trả lời kỳ quặc của Tô Tú Hành không phải vì đùa giỡn, mà là một loại phương thức thổ lộ chân tướng lách qua sự ràng buộc của chú thuật.
Làm một tổ chức trong bóng tối, thủ đoạn giữ bí mật có thể nói rõ thực lực của tổ chức ở mức độ rất lớn.
Thủ đoạn có thể bị phá giải một cách đơn giản như vậy đã đủ để chứng minh có lẽ Thiên Hạ Lâu gì đó chỉ có cái tên vang dội.
“Một sát thủ Thông Thiên Cảnh như ngươi, sao lại muốn đến ám sát ta?”