Chương 346: Hồi Mộng Hương
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cũng bởi vậy, Hồ Thiếu Mạnh nhận ra bất luận hắn nói gì đi nữa thì sẽ đều sẽ xảy ra sự việc trái ngược. Có lẽ Khương Vọng đã phát hiện ra điều gì đó cho nên khăng khăng không chịu rời khỏi mỏ quặng Hồ thị.
Một kế thất bại thì lại sinh ra một kế khác.
Lý lão đầu tuyệt đối là người có thể tin được, tâm phúc mà gã ta đặt ở Gia Thành, lúc đầu là nhắm vào Tịch gia. Lúc này vừa đúng lúc có thể dùng.
Tổ chức sát thủ hữu danh vô thực Thiên Hạ Lâu này là một tổ chức mà gã ta tỉ mỉ chọn lựa. Chỉ mỗi việc bản bộ của nó đóng giữ ở Phong Thành xa xôi thôi đã đủ lọt vào ánh mắt của gã ta.
Thiên Hạ Lâu có thể không giết được Khương Vọng cũng không sao.
Nếu như có thể giết được cũng rất tốt, Trọng Huyền gia ở Tề Quốc xa xôi, lần nữa phái người đến điều tra thì vẫn cần một khoảng thời gian nữa.
Điều gã ta cần chính là thời gian, là khoảng thời gian mỏ quặng vắng người sau khi Khương Vọng chết đi kia.
Không thể giết chết Khương Vọng mà khiến hắn rời đi thì cũng tốt.
Người ra mặt thuê sát thủ là Lý lão đầu, đã bị gã ta điều đi nước khác.
Sau khi bị ám sát, bất luận Khương Vọng điều tra từ đâu thì kết quả cũng sẽ không thay đổi.
Nếu Khương Vọng đi đến Phong thành điều tra người của Thiên Hạ Lâu, cho dù kết quả thắng bại thế nào thì cũng sẽ tốn một khoảng thời gian đi đi về về, mục đích của Hồ Thiếu Mạnh đã đạt được.
Còn nếu hắn điều tra Lý lão đầu, vậy thì lại càng thú vị rồi.
Lý lão đầu vô cùng giỏi chạy trốn, có thể tăng thêm độ khó truy lùng. Chờ đến khi hắn cực khổ bắt được Lý lão đầu, hắn chỉ có thể “phát hiện” ra, Lý lão đầu là người của Tịch gia, làm việc cho Tịch gia!
Kế hoạch này có thể nói là hoàn mỹ, là người nghĩ ra nó, Hồ Thiếu Mạnh cũng rất tự đắc.
Nhưng điều duy nhất gã ta không ngờ tới chính là Khương Vọng bắt được thích khách ngay tại trận, cũng tra hỏi tình báo, nhưng lại không đi, ở lỳ ở mỏ quặng không đi.
Bất luận Khương Vọng đi hướng nào cũng sẽ bị gã ta dắt mũi dẫn đi. Nhưng mà Khương Vọng đứng yên đâu cũng không đi thì sự dắt mũi của gã ta chỉ còn là đồ trang trí.
Lúc này Tịch Tử Sở đứng ra áp chế mọi chuyện xuống, khiến cho gia chủ của mấy gia tộc nhỏ gánh chịu tội lỗi, đây là chuyện mà gã ta không ngờ đến.
Hơn nữa càng khiến cho gã ta bất an.
“Ngươi muốn làm gì?” Hồ Thiếu Mạnh lại lặp lại lần nữa.
Tịch Tử Sở cũng không bắt gã ta đoán nữa, nhàn nhạt nói: “Ngươi muốn làm gì thì ta muốn làm đó.”
Mặc dù biết được sau khi Tịch Tử Sở đột nhiên trở về Gia Thành, trong lòng sẽ đoán được ít nhiều, Hồ Thiếu Mạnh vẫn không nhịn được trắng bệch cả mặt: “Ngươi cũng biết rồi sao?”
Bất luận là giết thợ mỏ kia hay là giết tu sĩ siêu phàm canh giữ mỏ quặng thì cũng chỉ vì che giấu bí mật. Gã ta tự nhận là đã làm vô cùng cẩn thận, một giọt nước cũng không lọt, không ngờ vẫn bị lộ ra.
“Gia Thành là Gia Thành của Tịch gia.” Tịch Tử Sở bình tĩnh nhìn gã ta: “Ở đây, không có gì có thể giấu được ta.”
“Nhưng mà trấn Thanh Dương họ Hồ.”
“Trấn Thanh Dương họ gì, không ngại thì chờ đến khi người của Trọng Huyền gia đi rồi, chúng ta lại thảo luận.” Tịch Tử Sở hỏi lại: “Hai phe tranh đấu, vốn vẫn tốt hơn là ba phe tranh đấu, ngươi nói đúng không?”
Hồ Thiếu Mạnh dù sao cũng là người thông minh, rất nhanh liền hiểu rõ thiệt hơn trong chuyện này. Chuyện này đã không thể nào cứu vãn được nữa, cũng chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ thôi.
Gã ta hỏi thẳng: “Bên phía Khương Vọng nhất định sẽ không tin lời ngươi nói ngay, nhất định sẽ lại đi thẩm vấn. Ngươi xác định những người kia có thể tin được sao?”
“Tính mạng toàn bộ gia tộc của bọn họ đều nằm trong tay ta, nên nói thế nào, mỗi người bọn họ đều rất rõ ràng. Hơn nữa, ở sâu trong lòng bọn họ, chuyện này vốn dĩ là chân tướng sự thật. Cho nên bất luận tra thẩm thế nào, cũng sẽ không có vấn đề gì.”
Hồ Thiếu Mạnh liền biến sắc.
Ý trong lời nói này thế nào gã ta vô cùng rõ ràng.
Bóp méo ký ức!
Loại chuyện này, cũng không phải là việc mà một tu sĩ Đằng Long Cảnh có thể làm được!
Nếu như chỉ là đối mặt với Tịch Tử Sở, gã ta dựa vào lá bài tẩy chưa lật thì nhất định vẫn có thể tranh nhau được. Nhưng nếu đối phương có thể sử dụng loại sức mạnh ở cấp bậc như vậy thì những điều gã ta làm đều vô dụng.
Đuổi người Trọng Huyền gia đi cũng không hề có chút ý nghĩa gì cả.
“Ngươi không cần khẩn trương.” Để ngăn ngừa phát sinh thêm sự cố, Tịch Tử Sở giải thích: “Ta dùng Hồi Mộng Hương, sư phụ ta cũng chỉ cho ta nửa cây, bây giờ đã đốt hết rồi.”
Y lấy ra một mảnh tàn hương, trên đó chỉ còn lại một tí xíu, không thể đốt được nữa. “Ngươi có thể lấy về kiểm tra một chút.”
Hồ Thiếu Mạnh nhận lấy tàn hương, luồng hơi thở thần bí kia vẫn chưa tan hết, chính xác là Hồi Mộng Hương. Trong lòng hơi thả lỏng một chút, nhưng vẫn không hề buông bỏ cảnh giác.
Tịch Tử Sở lại nói: “Ngươi cũng biết vật này quý giá thế nào. Vì bổ khuyết lỗ hổng cho ngươi, ta mới không thể không dùng đến nó. Ta đã hy sinh lớn như vậy, thu hoạch nhất định cũng phải khiến cho ta hài lòng mới được.”
Hồ Thiếu Mạnh hừ lạnh nói: “Hồ gia vốn có thể dựa vào mạch khoáng này để kinh doanh ba mươi năm. Ta trả giá không hề ít so với ngươi.”
“Chính vì thấy ngươi bỏ ra nhiều như vậy nên ta mới nguyện ý đánh cược cùng ngươi đó. Hồ thiếu gia.”
Tịch Tử Sở nở nụ cười, ôm thị nữ cải nam trang kia, chậm rãi rời đi.
Có một việc y không nói ra. Chính là việc đưa mấy gia chủ của gia tộc nhỏ kia đi tìm chết cũng không chỉ vì muốn bổ khuyết lỗ hổng cho Hồ Thiếu Mạnh. Nếu chỉ cần bổ khuyết lỗ hổng, thì vẫn còn biện pháp khác. Không cần sử dụng một bảo vật như Hồi Mộng Hương.
Tịch gia nắm giữ Giang thành nhiều năm, chỉ cần đưa tay ra là đã có thể trấn áp những gia tộc nhỏ này rồi, lúc bình thường sở dĩ không động đến bọn họ là vì muốn dỗ dành triều đình Dương Quốc. Không muốn tạo thành danh tiếng không tốt. Cũng không tìm ra một lý do chính đáng nào cả.