Chương 356: Thiên Thanh Vân Dương
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
...
Ở bên ngoài cổng khu mỏ, đương nhiên Khương Vọng cũng sẽ không bỏ qua ánh sáng của bảo vật kia.
Hắn quan sát xung quanh, liền nhìn thấy Hồ Thiếu Mạnh bay lên không trung tập sát một tên tu sĩ siêu phàm.
Lập tức hô to: “Tô Tú Hành, Trúc Bích Quỳnh, các ngươi đi ngăn cản Hồ Thiếu Mạch trước, ở đây giao cho ta!”
Trư Cốt Diện Gia đang nổi giận lôi đình nhưng không hề mất tỉnh táo.
Trong mắt toàn là hoa tươi, nhưng ngũ cảm còn lại thì không sao.
Nghe được tiếng của Khương Vọng liền lập tức quay đầu, đùng đùng hùng hổ đạp bước lớn tới, từ trong biển hoa lao thẳng vào hắn.
Người gã cao lớn bước chân cũng lớn, vài bước đã tới gần.
Khương Vọng nhân lúc tầm nhìn của gã còn đang mất phương hướng liền cố ý tập hợp mấy con đằng xà quấn quanh người gã, tạm thời làm “dây cản chân”.
Nhưng lại bị Trư Cốt Diện Giả to béo cứ thế giật đứt ném đi.
Trạng thái bậc này của Trư Cốt Diện Giả, là sử dụng bạch cốt pháp tướng vào nhục thân, mạnh mẽ vô cùng, không biết đau đớn.
Diễm hoa ẩn náu trong huyễn hoa, cái thì bị gã đập tan, cái thì bị gã nuốt sống, hiện giờ dù có nướng cháy máu thịt cũng là chuyện bình thường.
Một bước của gã bằng ba bước bình thường, trong chớp mắt đã tới gần Khương Vọng.
Dưới trời quang, trong biển hoa, một cái bóng to lớn phủ xuống.
Mà ở trước người Khương Vọng, đằng xà đã quấn lấy nhau thành một bức tường, quấn lấy một đóa hoa lớn đang mở to cái miệng máu trên vách tường.
Đằng xà quấn lấy bức tường Thực Chi Hoa.
Cùng lúc đó Hoa Hải biến hóa huyền ảo.
Trong phạm vi tầm nhìn của Trư Cốt Diện Giả, vô số đóa Thực Chi Hoa, vô số cái miệng khổng lồ đang nuốt cắn.
Đùng!
Nhưng gã lại có thể bắt lấy chính xác đóa hoa thật kia, nắm lấy hai đầu trên dưới của Thực Chi Hoa khổng lồ, nhẹ nhàng xé toang.
Mộc dịch bắn tung tóe.
Thực Chi Hoa tan biến, đằng xà cũng vỡ tan.
Nhưng trước mắt đã không nhìn thấy Khương Vọng.
Hắn đang ở đâu?
Cái con sâu nhỏ đáng ghét mà xảo quyệt, tên Trang Quốc đáng hận nhưng ngon miệng đó.
“Gừuuuuuu!”
Trư Cốt Diện Gia rống lên một tiếng,
Bỗng nhiên cái miệng to lớn của gã nứt toác, răng nanh nhô lên, mùi hôi tanh tuôn ra.
Đây là một miệng máu lớn danh xứng với thực.
Cái “miệng lớn” của Thực Chi Hoa kia so với nó chỉ như một cái miệng anh đào nhỏ nhắn.
Mà gã vửa mở cái miệng lớn, đột nhiên hít vào!
Bạo thực chi lực!
Lực nuốt hít to lớn bạo phát.
Trương Hải đã lùi ra xa bỗng nhiên cảm thấy người nhẹ bẫng, liên tục chạy về phía trước, cuống quýt ôm chặt lấy cây cột ở cổng lớn của khu mỏ mới có thể tạm thời ổn định được thân thể.
Càng kinh khủng hơn là Hoa Hải có Thận Châu gia trì bao phủ xung quanh đong đưa một chút rồi đều vỡ tan.
Loại lực hút này, ngay đạo thuật cũng chịu ảnh hưởng, bị nó ngang nhiên dập tắt.
Mà Khương Vọng đang đối mặt với bạo thực chi lực phải chịu áp lực đến thế nào?
...
So với một góc quặng mỏ mà mọi người trong quặng mỏ đang lẩn trốn, thì cổng chính của khu quặng càng gần với vị trí quặng bị sụp đổ.
Hơn nữa, sau khi Khương Vọng ra lệnh, Tô Tú Hành và Trúc Bích Quỳnh lập tức vọt lên lao thẳng đến.
Đương nhiên bọn họ không thể xuất phát từ lòng trung thành với Khương Vọng.
Tuy tính mạng của Tô Tú Hành nằm trong tay người ta, nhưng thứ nghĩ đến thì lại là bảo vật.
Còn Trúc Bích Quỳnh là vì trong lòng có hận thù với Hồ Thiếu Mạnh. Lúc này nàng đã chắc chắn nhân phẩm tồi tệ của gã chính là nguyên nhânh chính khiến Trúc Tố Dao tỷ tỷ của nàng thay đổi tính tình rồi thậm chí cuối cùng còn chết trong Thiên Phủ Bí Cảnh.
Ở phía quặng mỏ.
Cộc cộc, cộc cộc.
Tiếng móng ngựa khẽ vang.
Một con dê toàn thân một màu xanh như ngọc thạch, giống như từ lòng đất, từ sâu trong mạch khoáng bước ra.
Khiến người khác chỉ mới nhìn đã không muốn buông, muốn chiếm làm của mình.
Ở phía xa, Xuyên Tử trừng lớn hai mắt.
Vậy mà thực sự có một con dê đi ra từ trong quặng mỏ!
Những gì tên thợ mỏ đó nói là sự thật!
Cuối cùng gã cũng hiểu ra nguyên nhân Hồ Thiếu Mạnh giết người tối hôm đó.
Thì ra đây chính là bí mật mà Hồ Thiếu Mạnh muốn che giấu.
Nhưng điều gã không biết là cái mà thợ mỏ nhìn thấy tối hôm đó chỉ là hình ảnh phản chiếu, bảo vật này chưa hoàn toàn hoàn thiện để xuất thế.
Từ sau hôm đó, quặng mỏ lân cận luôn bị Hồ Thiếu Mạnh tìm lý do để ngừng lại.
Bảo vật này tên là Thiên Thanh Vân Dương, là linh hồn của Thiên Thanh Vân Thạch. Một vạn mạch khoáng Thiên Thanh Thạch cũng chưa chắc có thể có một con thạch linh như vậy. Đây chính là một đạo bảo vật cực kỳ quý giá.
Hồ Thiếu Mạnh không tiếc bỏ đi cơ hội phát triển ba mươi năm dưới phe cánh Trọng Huyền gia của Hồ thị, đủ thấy nó quý giá như thế nào.
Bảo vật mà gã ngày đêm mong nhớ cuối cùng cũng xuất thế, ngay lúc này, chân Hồ Thiếu Mạnh tăng tốc, phóng ra một sợi dây nước quấn lấy Thiên Thanh Vân Dương trước.
Nhưng lại bị một đạo lưỡi gió cản lại, là Tô Tú Hành gấp rút xông tới.
Tô Tú Hành xông đến chỗ Thiên Thanh Vân Dương trước một bước!
Đã mất chủy thủ, vậy trực tiếp kẹp lưỡi gió chặt đứt dây nước.
Dễ dàng đi bắt Thiên Thanh Vân Dương.
Nhưng gã bỗng nhiên hoa mắt, Thiên Thanh Vân Dương hóa làm ba, không nhìn rõ con nào là thật.
Một trảo bắt vào không trung.
Hóa ra là huyễn thuật mà Hồ Thiếu Mạnh tạm thời thi triển.
“Đồ sát thủ chó đẻ gì thế? Thiên Hạ Lâu chính là một tổ chức nát bét như vậy sao? Chữ tín và danh dự ở đâu?”
Tốn biết bao nhiêu tiền thuê sát thủ, không những không giết được mục tiêu lại còn để mục tiêu sử dụng.
Hồ Thiếu Mạnh đạp sóng bay lên, không nén nổi tức giận.
Đúng là xã hội ngày càng bại hoại, ngay cả sát thủ cũng không có một chút đạo đức nghề nghiệp nào!
“Đúng rồi, Thiên Hạ Lâu chính là tổ chức nát bét như vậy đấy. Ngươi cứ nguyền rủa đi!”
Hai tay Tô Tú Hành liên tục chụp bắt, miệng thì không chịu nhượng bộ: “Dù sao thì ông đây cũng không định trở về.”
Hai tay chỉ chạm vào hư không.
Những gì gã bắt được chỉ toàn là ảo giác, Thiên Thanh Vân Dương kia vẫn tan biến trước mắt gã.
Cùng lúc đó, từng dòng dây xích nước chảy xiết co rút lại bắn tung tóe gào thét, tung hoành ngang dọc, chỉ trong chớp mắt đã bao vây Tô Tú Hành.
Gã phải dùng đến ba đoàn lưỡi gió thần tốc xoay tròn để bảo vệ quanh người mới không tức thì bị trói lại.