Chương 357: Như ngươi đã thấy
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lưỡi gió và xích nước điên cuồng va chạm, khiến nguyên lực hệ Phong và nguyên lực hệ Thủy sụp đổ tan nát.
Hồ Thiếu Mạnh dùng huyễn thuật che thị giác của Tô Tú Hành, còn trong tầm nhìn của gã ta, con Thiên Thanh Vân Dương kia vẫn hoạt bát linh động như cũ.
Chân gã đạp dòng xích nước đang chảy xiết nhanh chóng tiến về phía trước, đồng thời lấy ra một dây xích nước trong đó để trói Thiên Thanh Vân Dương lại.
Nhưng gã ta bỗng ngẩn ngơ, con Thiên Thanh Vân Dương đó cũng biến mất trước mắt gã ta y như vậy!
Cũng bị huyễn thuật che mắt.
Trúc Bích Quỳnh!
Tuy rằng thân hình của Trúc Bích Quỳnh cũng bị huyễn thuật che phủ như Thiên Thanh Vân Dương, nhưng tất nhiên Hồ Thiếu Mạnh biết đối thủ của gã là ai.
Cùng xuất thân từ Điếu Hải Lâu nên gã hiểu rõ nhất, huyễn thuật này không chỉ đơn giản là che phủ phương hướng. Nếu lúc này gã vẫn dựa vào vị trí trong ấn tượng trước đó đi bắt Thiên Thanh Vân Dương, tất nhiên chỉ có thể thất bại.
Vì những phương hướng mà gã ta “tưởng” không phải là phương hướng mà gã đã nhớ trước đó.
Cùng tồn tại trong Thông Thiên Cảnh, bất kể là năng lực hay kinh nghiệm, gã đều mạnh hơn Trúc Bích Quỳnh.
Chỉ cần cho gã ta một chút thời gian, chắc chắn gã ta sẽ hoàn toàn phá giải được huyễn thuật ở trình độ này.
Nhưng hiện tại, thứ gã ta thiếu nhất là thời gian.
Đạo thuật dòng xích nước này đã sắp đạt tới uy năng của đạo thuật bậc Giáp, cũng chính là một trong những lá bài tẩy của gã. Nếu như gã ta tập trung phá giải huyễn thuật, chỉ dựa vào đạo thuật của bản thân gã, chưa chắc đã làm khó được tên sát thủ kia.
Sau khi Tịch Tử Sở phát hiện Hồ Thiếu Mạnh ở Gia Thành chỉ là huyễn tượng, sẽ lập tức chạy tới.
Cuộc giao tranh ngoài cổng lớn quặng mỏ của Khương Vọng và Trư Cốt Diện Giả một khi đã phân được thắng bại, dù người thắng là ai thì cũng không thể giương mắt nhìn bảo vật trước mắt bị lấy mất.
Từ đủ mọi nguyên nhân như vậy, đều không thể chậm trễ được.
Thời gian!
“Ngươi có biết Trúc Tố Dao trở nên buồn bã u sầu, vui buồn thất thường vì cái gì không?”
Hồ Thiếu Mạnh đang đứng trên xích nước bỗng nhiên la lớn: “Sau khi lấy được nguyên âm của nàng ta, ta lại cảm thấy chán ghét!”
“Cả ngày chỉ biết ăn mặc trang điểm, tự cho mình là thánh nữ Bồ Tát. Bình thường thì tẻ nhạt không có gì thú vị, trên giường thì nhạt nhẽo chán ngắt.”
“Chẳng qua là ta muốn tìm thú vui khác, nàng ta liền trở mặt.”
“Đủ để thấy cực đoan mới là bản tính của nàng ta, nhu mì hiền dịu chỉ là cái mặt nạ bên ngoài. Không phải nàng ta thay đổi, nàng ta chỉ trở về với đúng bản chất của mình. Ngươi nên cảm ơn ta mới đúng!
“Ngày thường bị ngươi bám víu, không biết nàng ta đã giấu đi bao nhiêu mệt mỏi!”
Hồ Thiếu Mạnh đứng trên dòng xích nước tung hoành ngang dọc đi khắp nơi, vừa áp chế Tô Tú Hành, vừa quan sát rõ bốn phía.
Lời nói trong miệng thì càng ngày càng cay nghiệt: “Nàng ta bị cản trở ở Thiên Địa Môn, cũng là mưu kế của ta! Ai bảo nàng ta nói muốn báo thù ta làm gì? Đáng đời bị chặt đứt đường tu hành, đáng đời phải chết ở Thiên Phủ Bí Cảnh!”
Nói xong gã ta nhếch mép cười lạnh,
Chân đạp xích nước, một bước bắn vọt lên: “Tìm được ngươi rồi!”
Người giữa không trung, dưới thân đã dâng lên ba đợt sóng lớn.
Sóng lớn bắn tung, lại có chi chít thủy xà đang bơi lội trong làn sóng.
Hơn nữa Trúc Bích Quỳnh đã không thể nào tiếp tục giữ được sự bình tĩnh trong lòng nữa, nàng ta không có cách nào duy trì sự hoàn hảo của huyễn thuật, đã để lộ hành tung.
Nàng ta hận!
Tỷ tỷ mà nàng ta yêu thương tôn trọng nhất lại bị nam nhân mình từng yêu làm hại và sỉ nhục như vậy!
Nhìn thấy Hồ Thiếu Mạnh lao tới, nàng ta dứt khoát buông bỏ huyễn thuật, dốc toàn lực hành động.
"Ta giết ngươi!"
Tại thời khắc này, tốc độ hoàn thành đạo thuật của nàng ta hoàn toàn vượt qua bất kỳ lần nào trước đó.
Sóng lớn cũng bắn tung, thủy xà cũng bơi thật nhanh.
Đạo thuật cũng trào dâng.
Lấy công đối công, lấy thuật đối thuật.
Nàng ta bỏ qua toàn bộ phòng ngự và tránh né, quyết tâm đồng quy vu tận cùng Hồ Thiếu Mạnh...
Chiến đấu!
Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Hai môn đạo thuật độc môn của Điếu Hải Lâu đối đầu trực tiếp với nhau.
Ầm!
Hai người trong trận chiến đều bị nguyên lực hệ Thủy mãnh liệt càn quét.
Người Trúc Bích Quỳnh đảo bay.
Giữa những bọt sóng bắn tung tóe và nguyên lực hệ Thủy tán loạn, một ngón tay ướt sũng bỗng nhiên đưa ra chỉ thẳng vào Trúc Bích Quỳnh, chỉ thẳng vào gương mặt xinh đẹp nhưng giờ phút này đang tràn ngập hận thù và đau khổ kia.
“Làm mệt tỷ tỷ ngươi quá lâu rồi! Yếu đuối chính là tội lỗi lớn nhất của ngươi!”
Hồ Thiếu Mạnh lạnh lùng quát lớn.
Năm dòng nước lanh lảnh, như kim châm kích xạ ra từ năm ngón tay.
Trong nháy mắt mọi thứ dường như ngưng lại.
Một tiếng kiếm khí nhẹ nhàng.
Một kiếm cực nhanh, như cầu vồng xuyên qua bỗng nhiên rơi xuống.
Kiếm của Khương Vọng rơi xuống chính giữa Hồ Thiếu Mạnh và Trúc Bích Quỳnh.
Mái tóc dài ngang lưng của hắn chỉ được buộc đơn giản, chỉ để một sợi tóc mai ở thái dương, lúc này nhẹ nhàng buông xuống, ôm sát vào góc mặt lộ rõ sự sắc sảo.
Trường kiếm nhỏ máu, năm đoạn non nửa của năm ngón tay bị cắt đứt bỗng nhiên rơi xuống.
Dòng nước lanh lảnh mấy đi sức mạnh phía sau, dừng lại ở vị trí chỉ còn cách Trúc Bích Quỳnh không đến một ngón tay, bỗng nhiên như con rắn nhỏ đã chết rơi xuống đất.
"Aaaaaaaaaaa!"
Đến lúc này Hồ Thiếu Mạnh mới thét lên một tiếng kêu thảm khốc không thể nhịn được.
...
...
Lại nói đến ngoài cổng lớn quặng mỏ, Trư Cốt Diện Giả bỗng nhiên bạo phát bạo thực chi lực.
Bí pháp Thập Nhị Thần Tướng của Bạch Cốt bị gã đánh xiên đánh vẹo, phương hướng công kích vặn vẹo nhưng không mất đi sức mạnh lớn.
Lực nuốt to lớn điên cuồng xé rách tất cả.
Bạo thực chi lực khiến gã mạnh mẽ, nhưng cũng khiến gã điên cuồng.
Gã như một con thú dữ khổng lồ phát điên, không chỉ muốn nuốt đối thủ trước mặt, mà còn muốn nuốt luôn cả quặng mỏ, tất cả cây cỏ đất đá.
Mà Khương Vọng thì đang nhìn thẳng đối thủ.
Hận?
Sao có thể không hận.
Phẫn nộ?
Nào chỉ có phẫn nộ.
“Ngươi hỏi ta hận ngươi đến mức nào…”
Khương Vọng nhẹ giọng nói.