Chương 355: Một kịch bản hoàn hảo biết bao nhiêu.
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Có khi nào chúng ta sẽ bị ăn thịt không? Ta còn chưa lấy vợ!"
Thị nữ của các tiểu viện cũng trốn ở đây cùng nhóm thợ mỏ.
Mặc dù trong lòng Xuyên Tử cũng sợ hãi, cái mặt đen xì của hắn ta cũng trắng bệch rồi, nhưng tay hắn ta vẫn cầm một cây gậy gỗ, nghiến răng đứng chắn trước mặt Tiểu Tiểu.
Mà đúng lúc này.
Ầm ầm ầm, ầm ầm ầm!
Chỗ sâu trong quặng mỏ, bỗng nhiên truyền đến tiếng ầm ầm rất lớn.
Quặng mỏ liên tiếp sụp đổ.
Dường như tất cả mạch khoáng Thiên Thanh Thạch đều sống lại, đang chuyển động bốc lên cuồn cuộn.
Lại giống như có con thú lớn nào đó đang vật lộn dưới lòng đất, làm cho trời rung đất lở.
Mặc dù hoảng sợ, nhưng mọi người trong quặng mỏ cũng không thể nào không nhìn qua đó.
Nếu không phải bọn họ né sớm thì e là giờ này đều đã bị chôn sống.
Trên quặng mỏ bỗng nhiên phát ra một ánh xanh cực kỳ lớn, vọt lên không trung, như rồng như trụ vọt thẳng lên mây xanh!
Đây chính là hiện tượng bảo vật xuất thế!
Trên con đường từ Gia Thành tới trấn Thanh Dương, Tịch Tử Sở mang theo đội Thành Vệ quân tinh nhuệ điên cuồng cưỡi ngựa.
Từ xa đã nhìn thấy cảnh tượng này.
“Không hay rồi! Vậy mà lại bị Hồ Thiếu Mạnh lừa vào đúng lúc này!”
Trong nháy mắt, Tịch Tử Sở vọt thân lên, bỏ lại quân lính, độn thân đạp không gấp gáp bay đến quặng mỏ Hồ thị.
Đúng lúc này, trong khu quặng mỏ chợt có một tên thợ mỏ vén mũ nỉ, cả người bay vọt lên từ dưới đất, hướng tới quặng mỏ bên kia.
Miệng hét lớn: “Đây là đất Tịch gia cai quản, chút nữa đại quân sẽ đến, không ai được phép làm bậy! Người nào vi phạm giết không tha, cả người nhà cũng liên lụy!”
Rõ ràng là gia lão Đằng Long Cảnh của Tịch gia đã lâu rồi không động thủ.
(Nguyên văn 家老 /jiālǎo/: Trưởng lão gia tộc, dùng để chỉ các trưởng lão của các quan chức trong gia đình nhà Thanh, và sau này cũng dùng để chỉ các trưởng lão trong gia đình dân gian.)
Tịch Tử Sở ở Gia Thành vẫn luôn âm thầm tranh đấu với Hồ Thiếu Mạnh.
Nhưng y sớm đã có tai mắt trong quặng mỏ này từ lâu, chỉ chờ giờ phút này đến hái thành quả!
Nhưng cùng lúc gã thợ mỏ kia bay lên trời.
Ở sau lưng gã, có một tên thợ mỏ bình thường khác cũng lặng lẽ bay theo.
Lúc đến gần bỗng nhiên bạo phát.
Lá rụng tung bay trước mặt.
Một cây dùi nhỏ đâm vào sống lưng gã.
Tiếp đó một con thủy long gầm gào trồi lên muốn nuốt sống gã.
Đạo thuật Nhất Diệp Chướng Mục.
Tiêu hao loại pháp khí Chất Nguyên Chuỳ.
Đạo thuật Thủy Long Ba.
Hai đạo thuật nối nhau liên tiếp như nước chảy mây trôi.
Trưởng lão Tịch gia rơi ầm xuống đất!
Tên thợ mỏ vừa giết người xong liền hạ xuống đất, chân bước không ngừng.
Chỉ thấy thân thể gã như sóng nước, chỉ cho người khác nhìn thấy một bên mặt đầy phấn khởi kích động.
Một bộ động tác lưu loát, dựa vào đánh lén và rất nhiều thủ đoạn, lấy tu vi Thông Thiên Cảnh thuấn sát trưởng lão Đằng Long Cảnh của Tịch gia.
Người này rõ ràng là Hồ Thiếu Mạnh!
Bảo vật xuất hiện vào lúc này chính là mục tiêu mà gã đã dự tính bao lâu nay.
Từ lâu gã đã học được một bí pháp, tên là “Bảo Quang Quyết”, là kỳ thuật có thể tra xét bảo vật, dùng ánh sáng phản ứng độ quý giá.
Trước kia trong một lần tuần tra ngẫu nhiên ở quặng mỏ, gã đã phát giác một mạch khoáng ở sâu trong quặng có chứa bảo vật, chỉ là lúc đó bảo vật chưa hoàn hảo, chưa đến lúc xuất thế.
Thời gian dài như vậy, đều ở chờ đợi.
Tại địa bàn của nhà mình, chờ đợi đương nhiên không cần phải nóng ruột.
Nhưng quặng mỏ này tuy có tên là Hồ thị, chủ nhân chân chính của nó lại là Trọng Huyền gia.
Bảo vật xuất thế đương nhiên cũng sẽ thuộc về Trọng Huyền gia.
Vì vậy trước khi đến thời điểm đó, bắt buộc phải khiến Trọng Huyền gia rời khỏi đây.
Nhưng nếu khiến Trọng Huyền gia vứt bỏ chỗ này quá sớm, thế nào Gia Thành cũng tiếp nhận nơi này. Bảo vật vẫn không đến được tay gã.
Thế nên gã khống chế thời gian chặt chẽ, tự mình lấy cắp khoáng thạch chính là để đảm bảo nó sẽ khô cạn vào đúng thời điểm gã đã dự định từ trước.
Tốt nhất là bảo vật xuất thế vào lúc Trọng Huyền gia rời khỏi khu mỏ, phía Gia Thành cũng chưa kịp tiếp quản.
Điều chỉnh thời gian gần sát, ra tay một lần là có thể lấy được bảo vật.
Nửa năm trước có một tên trộm đã xông vào khu vực khai thác mỏ. Thực ra chính là người của gã.
Không ngờ lại bị tu sĩ tên Tạ Hạo phát hiện, gã chỉ còn cách giết luôn tại hiện trường.
Sau đó để che đậy chân tướng, gã vu cáo cho Tạ Hạo là gián điệp của Tịch gia phái tới, đem nỗi oan mạch khoáng bị khô cạn đổ lên đầu Tịch gia để ứng phó với sự tra hỏi của Trọng Huyền gia.
Nhóm người Cát Hằng, Trương Hải đều tin lời gã nói là thật, cũng để gã giấu giếm chuyện này.
Đủ loại cách làm sau đó đều là vì một mục tiêu này.
Nhưng không ngờ tin tức vẫn bị lộ, bị Tịch Tử Sở phát hiện.
Gã càng không nghĩ tới, một cái mạch khoáng Thiên Thanh Thạch quy mô cũng không lớn lắm này lại khiến Trọng Huyền gia xem trọng, phái tới một tên nhóc Khương Vọng khó chơi như vậy, mấy lần đi thăm dò cũng tay trắng trở về.
Sự tình càng về sau càng phiền phức.
Gã dứt khoát lật đổ kế hoạch, lại lần nữa dựa vào thế cục.
Tịch Tử Sở lợi dụng gã, gã cũng không phải là không lợi dụng Tịch Tử Sở.
Hai người tranh đoạt ngầm nhiều năm như vậy, gã quá hiểu Tịch Tử Sở.
Thừa dịp Tịch Tử Sở còn đang ở Gia Thành, mà Khương Vọng cũng còn đang chiến đấu đối phó với Trư Cốt Diện Giả ở ngoài khu mỏ, gã sẽ tập kích mưu sát trưởng lão của Tịch gia, lấy bảo vật. Sau đó trốn đến một quần đảo gần biển là được.
Điếu Hải Lâu tinh thông huyễn thuật, Hồ Thiếu Mạnh giấu được hành tung của mình, so với trưởng lão Tịch gia thì chuyên nghiệp và kín đáo hơn nhiều.
Tịch Tử Sở tự cho rằng y đã đắc kế, muốn lừa Hồ Thiếu Mạnh đến Gia Thành, giam cầm gã, đồng thời âm thầm dẫn Trư Cốt Diện Giả tới giao chiến với Khương Vọng, diệt sạch tất cả đối thủ cạnh tranh một lượt. Cùng lúc phái cao thủ của gia tộc lẻn vào khu mỏ Hồ thị, tìm cách đoạt lấy bảo vật.
Cuối cùng tự mình ra tay phối hợp với trưởng lão Tịch gia giết chết tên Trư Cốt Diện Giả tội ác chồng chất của Bạch Cốt Đạo, đòi lại công đạo cho người dân Gia Thành!
Một kịch bản hoàn hảo biết bao nhiêu.
Nhưng y căn bản không nghĩ tới chuyện bản thân Hồ Thiếu Mạch sớm đã trốn trong khu mỏ, thậm chí còn ẩn náu bên cạnh gia lão giả trang kia tại Tịch gia. Đi Gia Thành giao tranh với y chẳng qua chỉ là mượn cớ để thực hiện huyễn thuật thao túng bảo vật từ xa.